CHƯƠNG : CHỊ LẠI THUA RỒI.
Nhìn bộ dạng yếu đuối của cô ta, Cảnh Ngọc
Ninh chỉ thấy chán ghét tột cùng.
Cô lạnh lùng hất tay cô ta ra: “Đừng đụng
vào tôi!”
Vốn cũng chẳng dùng bao nhiêu sức,
nhưng cơ thể của Cảnh Diệp Nhã lại đột
nhiên loạng choạng một cái, cô ta hét lên rồi
bổ nhào xuống đất.
“Diệp Nhã!”
Ủng hộ chúng tôi, truy cập vào truyen.one để đọc truyện nhé
Mộ Ngạn Bân lao đến như một mũi tên để
đỡ cô ta dậy, sau đó gầm lên giận dữ: “Cảnh
Ngọc Ninh! Cô làm gì vậy?”
“Tôi không có…”
Khuôn mặt Cảnh Ngọc Ninh khẽ biến sắc,
cô theo bản năng muốn giải thích nhưng
Cảnh Diệp Nhã lại ngắt lời cô.
“Anh Bân, anh đừng trách chị, là do em
quyến rũ anh, đừng nói là chị đẩy em một
cái, cho dù chị có đánh có mắng em cũng là
đúng thôi.”
Đôi con ngươi Cảnh Ngọc Ninh khẽ co lại,
cả mặt viết đầy sự chấn kinh.
Cô ngước nhìn lên, nhìn vào đôi mắt đầy
rẫy sự thất vọng của Mộ Ngạn Bân.
“Tôi không ngỡ cô lại trở nên như vậy,
chuyện này là lỗi của tôi, cô có tức giận gì thì
cứ nhắm vào tôi! Cô ra tay với Diệp Nhã làm gì?”
Cô mấp máy môi, lời giải thích đột nhiên
nghẹn lại ở nơi cổ họng, giống như là có một
cây gai đang đâm ngang vào đó vậy, đau
đớn vô cùng.
“Anh cho rằng… tôi đẩy cô ta?”
“Tôi tận mắt nhìn thấy không lẽ là sai sao?
Tôi luôn nghĩ bản tính cô tuy lạnh nhạt một
chút nhưng vẫn rất lương thiện, đến hôm nay
tôi mới biết, thủ đoạn thâm độc, bụng dạ
hẹp hòi mới là bản chất của cô! Bao nhiêu
năm nay cứ coi như là tôi nhìn lầm cô rồi đi!”
Cảnh Ngọc Ninh đứng ở đó, không dám
tin vào những gì mình nghe thấy.
Sau đó cô lại quay qua nhìn Cảnh Diệp
Nhã, đáy mắt cô ta lúc này nhuộm lên một
màu ác độc và đắc ý.
Trái tim cô dần dần bị che lấp bởi sự lạnh lẽo.
Một lúc sau, cô khẽ cười một cái, nụ cười
đó chất chứa đầy sự trào phúng và châm biếm.
“Mộ Ngạn Bân, đến hôm nay tôi cũng mới
phát hiện ra, anh thật là ngu ngốc!”
“Cô nói gì?”
“Không có gì, không phải là hai người rất
thương yêu nhau sao? Được rồi! Tôi thành
toàn cho hai người, một cái chén đã đựng
qua phân, cho dù có rửa sạch lại đi nữa thì
cũng không có ai lại lấy để đựng cơm nữa,
có đúng không?”
Khuôn mặt Mộ Ngạn Bân chợt biến sắc,
anh ta thật không ngờ rằng người phụ nữ
luôn thanh lãnh hờ hững, đạo đức tốt đẹp
trước mặt này lại có thể nói ra những lời lẽ
thô tục như vậy.
Sắc mặt anh ta trầm xuống: “Cảnh Ngọc
Ninh! Cô đừng có mà được nước làm tới!”
Cảnh Ngọc Ninh cười khẩy, nụ cười đầy
lạnh lùng bạc tình.
Cô móc khăn tay ra rồi lau lau chỗ vừa nãy
bị Cảnh Diệp Nhã đụng vào, ngữ khí vô cùng
chậm rãi hờ hững.
“Được rồi! Tôi không rảnh ở đây nói lời dư
thừa với các người nữa, từ nay về sau, mong
anh mang con chim hoàng yến bên cạnh
mình biến ra khỏi tầm mắt của tôi! Tôi chúc
cho các người…”
Cô đảo mắt một cái, đôi mắt xinh đẹp của
cô lúc này lại trở nên lạnh lẽo và chế giễu
hơn muôn phần, cô khẽ cười: “…Bitch và chó
ở với nhau, mãi mãi đến muôn đời!”
Nói xong, cô liền không cho họ có cơ hội
nói gì nữa mà quay người rời khỏi.
Mộ Ngạn Bân tức đến sắc mặt đều tái
xanh: “Cô có ý gì? Cô đứng lại cho tôi…”
“Anh Bân…”
Đúng vào lúc này, cánh tay anh ta bị túm
lấy, sắc mặt Cảnh Diệp Nhã trắng toát, cô ta
ôm lấy bụng mình: “Anh Bân, bụng em đau quá.”
Sắc mặt Mộ Ngạn Bân lập tức thay đổi:
“Diệp Nhã, em sao vậy?”
“Em không biết…”
Một dòng máu tanh men theo đùi của
Cảnh Diệp Nhã chảy xuống.
Đôi con ngươi của Mộ Ngạn Bân hung
hăng co lại, anh ta run rẩy.
“Đừng sợ, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.
Mộ Ngạn Bân bế Cảnh Diệp Nhã lên đi
bệnh viện.
Cảnh Ngọc Ninh ngồi ở trong xe, nhìn thấy
bóng ảnh chiếc xe kia rời khỏi, cô cười khinh
miệt một cái.
Cô không về nhà mà lái xe đến Lệ Hoa.
Tầng một của khách sạn là một quán bar
lớn, đại sảnh đèn đóm xanh xanh đỏ đỏ,
người người ăn chơi náo nhiệt.
Cô dựa vào quầy ba, một ly rồi lại một ly
uống liên tục.
Cô vốn cũng chẳng phải một kẻ thích
mượn rượu giải sầu, nhưng mà lúc này đây,
ngoại trừ men rượu thì dường như chẳng còn
thứ gì có thể tạm thời làm tê liệt đi nỗi đau
trong lòng của cô nữa rồi.
Trước mặt Mộ Ngạn Bân và Cảnh Diệp
Nhã, cô có thể giả vờ lãnh khốc vô tình, tiêu
sái rộng lượng.
Nhưng cũng chỉ có mình cô biết, trong
lòng cô buồn bã đến nhường nào.
Tình cảm sáu năm, cuối cùng cũng chỉ là
một lời nói dối, lúc cô một lòng một dạ muốn
cùng anh ta răng long đầu bạc thì anh ta lại
lăn lộn với người phụ nữ khác ở trên giường.
Nghĩ nghĩ cũng thật là trào phúng al
Cảnh Ngọc Ninh bưng ly rượu lên, lại rót
thêm cho mình một ly nữa.
Tuy tửu lượng của cô cũng không tồi,
nhưng bây gið cô cũng có chút say rồi.
Chiếc điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Ánh mắt cô mơ màng đưa tay vào túi móc
điện thoại ra, rồi nhấc máy nghe.
“Ai vậy?”
“Chị à, chị lại thua rồi!”
Là Cảnh Diệp Nhã.
Cảnh Ngọc Ninh nhếch nhếch môi đầy mỉa mai.
“Đặc biệt gọi điện thoại đến là để chứng
minh cho tôi thấy cô đang đắc ý thế nào
sao?”
Cảnh Diệp Nhã nở nụ cười đắc ý.
“Chị, chị còn chưa biết đúng không, tôi
mang thai rồi.”
Sắc mặt Cảnh Ngọc Ninh lập tức trầm xuống.
Cô đưa ánh mắt hờ hững nhìn qua đám
người đang nhảy múa trên sàn nhảy rồi lạnh
lùng nói: “Nói với tôi làm gì? Tôi cũng đâu có nên cô.”
“Đứa bé là của anh Bân đó, anh ấy mới nói
với tôi sẽ lập tức kết hôn với tôi ngay. Hai
người bên nhau sáu năm, nhưng anh ấy chưa
từng đụng vào chị, nói hoa mỹ một chút thì
là tình cảm thuần khiết, còn nói khó nghe
một chút thì chính là anh ấy không có hứng
thú tình dục với chị, nhìn thấy chị là buồn nôn.”
Bàn tay Cảnh Ngọc Ninh hung hăng siết chặt lại.
“Chị biết không? Chỉ cần bọn tôi ở cùng
nhau là ngày nào cũng làm hết, anh ấy nói
trước giờ chưa từng cảm thấy vui vẻ thoải
mái với ai như khi ở bên tôi, đặc biệt là chị!
Cả ngày lạnh băng giống y hệt như một
người chết vậy, một chút tình thú cũng
không có nữa.
Người phụ nữ khác thì còn biết hầu hạ đàn
ông một cách dịu dàng hiểu chuyện, còn
nếu như chị thay đổi vẻ ngoài một chút chắc
là cũng thành đàn ông được rồi a! Ö cùng với
chị, có khác gì đồng tính luyến ái đâu chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh càng siết chặt nắm đấm
dữ dội hơn.
Trái tim cô như có thứ gì đó cào mạnh vậy,
đau đớn tột cùng.
Cô hít một hơi thật sâu, một lúc sau cô
mới cười khẩy một tiếng.
“Cảnh Diệp Nhã, tôi còn tưởng cô có thủ
đoạn gì cao hơn, cô chỉ muốn nói mấy lời này
thôi sao?”
“Chị ơi, nếu như chị tức giận thì cứ nói ra,
tôi không cười chị đâu.”
“Tại sao tôi phải tức giận chứ? Dù sao
cũng chỉ có cô mới đem thứ mà người ta đã
vứt về nhà làm bảo bối của mình thôi, chiếc
khăn lau qua đít có rửa sạch bao nhiêu cũng
sẽ còn mang theo mùi phân, cô lấy lại để lau
mặt không cảm thấy ghê sao?”
“Chị!”
“Được rồi! Tôi không rảnh phí lời với cô!
Tôi cảnh cáo cô, đừng khiêu khích tôi, bởi vì
cái giá phải trả khi chọc giận tôi, cô không
gánh nổi đâu!”
Nói xong, cô liền cúp máy.
Trái tim không phải là không đau.
Tuy miệng thì nói như vậy, nhưng mấy lời
mà Cảnh Diệp Nhã nói vẫn đâm sâu vào trái
tim của cô.
Cô còn nhớ, những lời mà Mộ Ngạn Bân
khi theo đuổi cô đã nói.
Anh ta nói anh ta thích bộ dạng băng
thanh ngọc khiết, cao lãnh hờ hững của cô,
giống hệt như một đoá hoa tuyết chỉ có thể
ngắm nhìn từ xa chứ không thể chơi đùa,
một đoá hoa khiến người ta muốn bảo vệ.
Tình yêu đẹp nhất chắc là tình yêu mập
mờ, chỉ có tỉnh thần không có nhục dục, đó
là tình yêu thuần tuý nhất.
Nhưng hiện thực là, anh ta và Cảnh Diệp
Nhã đã phản bội cô, lăn lộn với nhau, rồi còn
có cả đứa bé nữa.
Một sự mỉa mai to lớn dấy lên từ đáy lòng
cô, cô đưa tay che mặt mình lại, đáy mắt có
chút cay cay.
Chính vào lúc này, bên vai cô đột nhiên bị
ai đó vỗ một cái.
“Yo! Đây không phải là cô cả nhà họ Cảnh
sao? Tại sao muộn như vậy rồi mà còn một
mình ở đây vậy, không phải là lại ra ngoài
giao hàng đó chứ”
Cảnh Ngọc Ninh quay đầu nhìn qua, cô
nhìn thấy vài cô gái trẻ ăn mặc bốc lửa đang
đứng ở đó, cầm đầu không ai khác chính là
em gái của Mộ Ngạn Bân, Mộ Thanh Hồng.