CHƯƠNG : LẠI GẶP LẠI NHAU.
Mộ Thanh Hồng từ bé đến lớn luôn thích
chống đối cô, trước đây lúc nào cũng tìm cô
gây rắc rối.
Cảnh Ngọc Ninh lúc này không có tâm tư
dây dưa với cô ta, cô móc ra vài tờ tiền để
thanh toán rồi đi.
Nhưng Mộ Thanh Hồng lại nhanh bước
chân đến trước, chặn đường của cô.
“bi vội thế? Nào, cho tôi xem thử, hôm hay
giao ba con sói hay là dầu bôi trơn vậy!”
Nói xong, cô ta liền định vươn tay giật lấy
túi xách của cô.
Cảnh Ngọc Ninh lùi lại một bước, lạnh lùng
nhìn cô ta.
“Mộ Thanh Hồng, cô đừng có mà quá đáng!”
“Qúa đáng? Ha ha…” Cô ta giống như là
nghe phải câu chuyện gì buồn cười lắm vậy:
“Cô tưởng mình còn là bạn gái của anh trai
tôi nữa sao? Các người chia tay rồi! Bây giờ
cô không là cái thá gì cả, còn chảnh choe gì
nữa chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh xị mặt xuống, biểu tình vô cảm.
Mộ Thanh Hồng vẫy vẫy tay: “Các người
lên đi! Giật lấy cái túi của cô ta cho tôi!”
“Xem túi cô ta không không thì có gì thú vị
chứ? Không phải cô ta bán đồ tình thú sao?
Trễ như vậy rồi mà còn ra ngoài giao hàng, ai
mà biết là giao đồ hay là giao người chứ?”
“Đúng đó, nhưng mà tôi thấy cái bộ dạng
như xác chết này của cô ta cũng chẳng có ai
cần đâu, hay là chúng ta lột quần áo của cô
ta ra kiểm tra một chút, lố như tìm được
chứng cứ gì thì sao? Có lẽ sẽ giúp anh trai cô
rửa sạch oan khuất a?”
Đôi mắt Mộ Thanh Hồng sáng rỡ lên:
“Đúng! Đúng là như vậy a.”
Đám người đó từ từ tiến lên, sắc mặt Cảnh
Ngọc Ninh lập tức thay đổi.
Nhân lúc bọn họ không phòng bị, cô quay
người lại chạy đi.
Nhưng dù sao đi nữa cô cũng uống say
rồi, bước chân loạng choạng cũng nhìn
không rõ hướng đi, cô mơ mơ hồ hồ nhìn
thấy bên trên cửa có hai chữ WC, thế là liền
xông vào.
Bên trong nhà vệ sinh lập tức vang lên một
tiếng: “Đậu xanh rau mái”
Bên trong chỉ có hai người, một trong số
đó đang hút thuốc, còn một người khác thì
đang tiểu tiện, nhìn thấy cô xông vào, anh ta
giật mình đến độ suýt nữa thì tè ra quần rồi.
Cảnh Ngọc Ninh cũng là lần đầu tiên gặp
phải tình cảnh này, cô sững sờ hai giây rồi
mới nhận ra mình đi sai chỗ rồi, mặt mày cô
lập tức đỏ ửng lên.
“Xin, xin lỗi, tôi đi nhầm!”
Cô loạng choạng lùi ra ngoài, nhưng bên
ngoài lại truyền đến tiếng của Mộ Thanh Hồng.
“Chạy đi đâu rồi? Người đâu?”
“Rõ ràng là thấy cô ta chạy hướng này mà,
sao lại không thấy rồi?”
“Chắc là ở trong toilet đó! Đi! Đi vào đó tìm!”
Khuôn mặt Cảnh Ngọc Ninh khẽ biến sắc,
cô ngước mắt nhìn lên đối diện, phảng phất
như cảm thấy người đàn ông đang hút thuốc
có chút quen mắt.
“Anh gì ơi, tôi, tôi có thể nấp ở đây một lát không?”
Tuy rất khó để mỡ miệng xin giúp đỡ,
nhưng vì để không bị Mộ Thanh Hồng bắt
được, cô cũng phải chịu thôi.
Sắc mặt Lục Trình Niên vô cùng vô cảm,
anh lia ánh mắt lạnh lùng quét qua Tô Thâm
đang luống cuống tay chân kéo quần lên ở
bên cạnh: “Ra ngoài!”
Tô Thâm rùng mình một cái, sau đó anh
vội vàng rời khỏi như vừa được ban lệnh ân xá.
Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy đầu óc mình có
chút choáng váng, cô theo bản năng định
đưa tay vịn lấy thứ gì đó nhưng đôi chân lại
đột nhiên mềm nhũn, cả người bổ nhào về phía trước.
Cô lập tức hoảng loạn, theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng mà cơn đau theo dự kiến kia lại
không xảy ra, bởi lẽ đã có một cánh tay dài
thượt mạnh mẽ đưa ra đỡ lấy cô.
Cô bất giác đâm sầm vào vòng tay của
người đàn ông, cái đầu choáng váng của cô
đột nhiên càng choáng váng hơn, cả người
bất giác trượt xuống đất.
Lục Trình Niên chỉ có thể vứt điếu thuốc
đi, rồi dùng hai tay ôm lấy cô lên, nhìn bộ
dạng say bí tỉ của cô, mi tâm anh khẽ cau lại.
“Cảnh Ngọc Ninh, cô rốt cuộc đã uống
bao nhiêu rượu vậy?”
Nghe thấy đối phương gọi tên mình, Cảnh
Ngọc Ninh lúc này mới ý thức được đối
phương có quen biết với mình, cô có chút nghỉ hoặc.
“Anh quen biết tôi sao?”
Đáy mắt Lục Trình Niên rất bình tĩnh,
khuôn mặt điềm tĩnh đó khiến người ta
dường như không thể nhìn ra cảm xúc của anh.
Một lúc sau, khoé môi mỏng mới chợt lạnh
nhạt nhếch lên.
“Không quen!”
Cảnh Ngọc Ninh được Lục Trình Niên bế
ra khỏi quán bar.
Cô ôm lấy cổ của người đàn ông, khuôn
mặt say khướt nhuộm đầy một màu đỏ nhàn
nhạt, đôi mắt nhắm chặt lại, cô say cũng
không nhẹ chút nào.
Lục Trình Niên đặt cô lên hàng ghế sau,
rồi sau đó cũng lên xe.
Tô Thâm lái xe, cung kính hỏi: “Tổng giám
đốc, bây giờ đi đâu?”
“Lục Viên”
“Vâng!”
Chiếc xe chạy băng băng trên đường lớn
xuyên qua màn đêm tĩnh mịch, Cảnh Ngọc
Ninh đang say nên rất khó chịu, cô nhắm
mắt dựa vào cửa sổ, ngay cả sức lực để suy
nghĩ cũng không có nữa.
Cô uống say có một đặc điểm, đó là
không ồn ào không làm loạn, chỉ biết ngủ thôi.
Chính điều này đã khiến cô ngay cả tình
cảnh hiện tại của mình còn không nhận ra,
chứ đừng nói đến là nhận ra bên cạnh mình
còn một người đàn ông nữa.
Ý thức cô mơ mơ màng màng, trong đại
não cũng trắng xoá mỡ mịt, chỉ còn lại chút
đau nhói sau khi say.
Lúc này, chuông điện thoại trong túi cô
chợt vang lên.
Cô nhíu mày rồi đưa tay móc điện thoại từ
trong túi ra, sau đó ấn nghe máy.
“AI?
“Cảnh Ngọc Ninh, tôi nghe Thanh Hồng
nói, cô đã đi với một người đàn ông ở bar Lệ
Hoa sao?”
Là Mộ Ngạn Bân.
Cô mở mắt ra, đôi mắt mơ màng đọng lại
một tầng hơi nước: “Sao? Cô ta cáo trạng với
anh à?”
Ngữ khí của Mộ Ngạn Bân rất trầm thấp:
“Tôi biết chuyện hôm nay là tôi có lỗi với cô,
nhưng cô cũng không thể vì chuyện này mà
chà đạp bản thân mình được, quán bar là nơi
nào chứ? Sao cô có thể…”
Cảnh Ngọc Ninh chả có tâm tư nào nghe
anh ta nói tiếp nữa, cô bực bội ngắt lời: “Anh
muốn nói gì?”
“Cô đang ở đâu? Tôi phái người tới đón cô.
“Cảnh Diệp Nhã cho phép anh làm vậy sao?”
“Diệp Nhã không xấu xa như cô ngHĩ đâu,
cô ấy luôn coi cô như chị ruột của mình, nếu
như cô xảy ra chuyện thì cô ấy chính là người
đau buồn nhất đó.”
Cảnh Ngọc Ninh cười khầy một tiếng.
Lần đầu tiên cô thấy, trên thế giới này lại
có hạng người vô sỉ như vậy.
Cảnh Diệp Nhã đúng thật là càng ngày
càng rẻ mạt mà.
“Vậy chắc là cô ta còn chưa nói với anh
rồi, nửa tiếng trước cô ta còn gọi điện thoại
cho tôi, khoe khoang với tôi là cô ta cuối
cùng cùng cũng giành được bạn trai của tôi
rồi, còn lấy đứa con trong bụng ra để thị uy
với tôi nữa chứ”
Mộ Ngạn Bân chả thèm suy nghĩ mà nói
ngay: “Không thể nào!”
Cảnh Ngọc Ninh cưỡi mỉa mai một tiếng.
Mộ Ngạn Bân hít một hơi thật sâu, ngữ khí
anh ta dần dần mất đi vẻ nhẫn nại.
“Cảnh Ngọc Ninh, cô rốt cuộc muốn gì?
Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, Diệp Nhã chưa
hề nói xấu cô một câu nào, biết cô đang ở
quán bar thì liền kêu tôi gọi điện thoại cho
cô, vì sợ cô xảy ra chuyện, còn cô thì sao?
Cô lại nghĩ xấu cho cô ấy hết lần này đến
lần khác, tôi thừa nhận, có một số chuyện là
chúng tôi sai, nhưng không lẽ cô không có
sai sao?
Cô luôn ỷ xuất thân của mình tốt hơn cô
ấy, năm lần bảy lượt ức hiếp cô ấy, mỗi lần tôi
đi xã giao đều bảo cô đi cùng, nhưng cô cứ
đùn đùn đẩy đẩy, tôi kêu cô đừng làm kinh
doanh đó nữa, thì cô lại nói với tôi là ngành
nghề không phân biệt cao quý hay là hèn hạ?
Cảnh Ngọc Ninh, tôi cũng là người có thân
phận, cũng cần có mặt mũi, tôi không thể để
người ta biết bạn gái tôi là một người chuyên
bán đồ tình thú được!
Trước giờ cô chỉ luôn nghĩ cho mình,
không hề suy nghĩ đến cảm xúc của tôi một
chút nào, chuyện đến nước này rồi còn đi
trách người khác sao?”
Cảnh Ngọc Ninh tức đến toàn thân đều phát run.
Từ trước đến giờ cô chưa từng ngỡ rằng,
Mộ Ngạn Bân lại suy nghĩ như vậy.
Cô ức hiếp Cảnh Diệp Nhã?
Cô không chịu đi xã giao với anh ta?
Cô bán đồ tình thú khiến anh ta mất mặt?
Khoé mắt cô đỏ hoe, một lúc sau, cô đột
nhiên cười lên, nụ cười vô cùng châm biếm.
“Thì ra anh nghĩ như vậy, tốt! Rất tốt! Nhớ
kỹ lời anh nói hôm nay! Tôi sẽ không tha thứ
cho các người đâu, sớm muộn gì cũng có
một ngày, tôi sẽ khiến các người hối hận!”