CHƯƠNG : ĐIỂM MẤU CHỐT CỦA CÔ
Cảnh Ngọc Ninh từng đọc trong sách một câu như thế này:
Mọi chuyện trên đời này, một khi ta đã loại bỏ tất cả tình huống không có khả năng xảy ra, thứ còn lại, mặc kệ có khó tin tới mấy thì cũng đều là sự thật.
Vì vậy, hung thủ chân chính chỉ có thể là cô ta!
Tuy rằng Cảnh Ngọc Ninh không rõ, vì sao Cảnh Diệp Nhã vào thời điểm quan trọng như vậy lại có thể liều lĩnh động thủ với một đứa nhỏ.
Nhưng cô hiểu được, trừ cô ta ra thì tất cả mọi người ở đây không ai có ác ý với cô và An An.
Hơn nữa, nếu cô nhớ không lầm, sau khi nhìn thấy Cảnh Diệp Nhã thì An An đột nhiên trở nên rất căng thẳng, sau đó con bé lại nói muốn đi vệ sinh.
Tất cả mọi chuyện, đến cuối cùng cũng chỉ có thể là do cô ta làm.
Thật ra Cảnh Ngọc Ninh cũng không quan tâm gì mấy, Cảnh Diệp Nhã đối xử với cô ra sao.
Dù sao thì đó cũng là ân oán giữa người lớn các cô, cô tới tôi đi, đứng vững lập trường, không phân đúng sai.
Nhưng An An lại không giống vậy.
Nó chỉ là một đứa trẻ, Cảnh Diệp Nhã vậy mà dám điên cuồng ra tay với một đứa nhỏ như vậy chứ, đây là điều mà cô sẽ không bao giờ có thể tha thứ được!
Quan Thu Hà nhìn thấy cô, ánh mắt rối như tơ vò.
“Vậy cô muốn thế nào hả? Nếu chuyện này thật sự là cảnh Diệp Nhã làm, ông ngoại nhất định sẽ bảo vệ cô ta, hôm nay lấy danh nghĩa thọ yến, nhưng thực chất là công bố thân phận của Cảnh Diệp Nhã, và thông báo chuyện của cô ta với Cố Lão út, quan tâm tới việc thông gia, ông ngoại nhất định sẽ không để ai phá hủy nó.”
Cảnh Ngọc Ninh cười.
“Vậy sao? Nếu thật sự là vậy…Vậy thì đành phải xé rách mặt của nhau rồi, ai cũng đừng hòng được tốt đẹp.”
Quan Thu Hà chấn động không thôi.
“Cô muốn vạch trần chân tướng?”
Cảnh Ngọc Ninh bình đạm nói: “Tôi có thể không so đo cái gì, nhưng duy nhất một chuyện là không được tổn thương người bên cạnh tôi, đây chính là điểm mấu chốt của tôi, nhưng bất hạnh là Cảnh Diệp Nhã lại giẫm trúng điểm mấu chốt này của tôi, cho dù hôm nay tôi không quan tâm cô ta có kết thân với nhà họ Cố hay không, hay là có mấy chuyện khác nữa, tôi cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.”
“Nhưng…Không phải cô nói ông ngoại sẽ không tin chuyện này sao?”
“Có tin hay không là chuyện của ông ta, tôi chỉ cần làm chuyện mà tôi muốn là được.”
Quan Thu Hà nhíu mày, Cảnh Ngọc Ninh thấy dáng vẻ rối rắm của cô thì cươi khẽ: “Đừng có nghĩ nhiều như vậy, có một số việc, cô nói hay tôi nói thì hiệu quả rất khác nhau, hơn nữa nếu không phải mọi chuyện xảy ra như vậy thì tôi cũng đã không làm như vậy, dù sao thì tôi cũng không hy vọng tới cuối đời ông ấy còn gặp phải đả kích lớn như vậy.”
Cô nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Quan Thu Hà cũng không ngừng lại, xoay người bước ra ngoài.
Lúc này, ở đại sảnh tầng dưới.
Sau khi bác sĩ chẩn đoán và điều trị, tình trạng của An An đã khá lên rất nhiều.
Mấy vị khách còn lại, đến lúc này, ít nhiều gì cũng nghe thoáng qua chuyện tối nay, ai nấy tò mò đều tụ tập lại với nhau.
Vốn dĩ là một bữa yến thọ rất hoàn hảo, ai cũng không ngờ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy.
Cả đám người đều tò mò muốn biết hung thủ chân chính rốt cuộc là ai.
Vì vậy, lúc này ngoại trừ người của nhà họ Lục, thực sự sắc mặt của mấy người họ Quan tốt đến mức nhìn không thấy đâu.
Quản gia dưới sự phân phó của ông cụ, lập tức điều tra mọi chuyện.
Lúc này, Cảnh Ngọc Ninh và Quan Thu Hà cũng đã xuống lầu rồi quay trở lại đại sảnh.
Ông cụ bảo quản gia giao chuyện giám sát cho một thư ký bên cạnh, thư ký đã cầm máy tính đến phòng làm việc gần đó, nhìn kết quả sẽ rõ ràng.
Trong đại sảnh đều rất im ắng, không ai lên tiếng.
Mọi người cùng xem, thư ký cắm ổ USB có màn hình giám sát vào máy tính.
Bởi vì chỉ lấy những hình ảnh trong khoảng thời gian xảy ra sự cố, họ sẽ nhanh chóng nhìn thấy những hình ảnh mà họ muốn xem.
Cuộc giám sát được thực hiện từ góc nhìn bên ngoài, trên màn hình, một con bướm đang bay, bay nhẹ trong ánh sáng mờ ảo.
An An đã sớm xuất hiện trong màn hình, con bé mang vẻ mặt vui mừng, chạy theo con bướm.
Tuy nhiên, chỉ chạy vài bước, con bướm đã biến mất không thấy tăm hơi.
Đứa trẻ đứng tại chỗ, gãi đầu ngạc nhiên, hai giây sau không thấy con bướm đâu, có vẻ muốn quay lại.
Tuy nhiên, lúc này không biết là chân mình bị trượt hay đang xảy ra chuyện gì. Đột nhiên cơ thể con bé loạng choạng. Cùng lúc đó, một bóng đen từ trong bóng tối vươn ra, trông giống như một bàn tay người, “Vù” một cái đẩy trẻ xuống đất.
Ngay sau đó, An An ở dưới nước kêu cứu, mọi người vây quanh, cuối cùng Cảnh Ngọc Ninh chạy tới, nhảy xuống nước cứu đứa nhỏ.
Sau khi video được chiếu xong, tất cả mọi người đều im lặng.
Khuôn mặt của Lục Trình Niên lãnh đạm, sắc mặt của ông cụ Lục và bà cụ Sầm cũng không tốt lắm.
Có người nhỏ giọng thì thào: “Cái camera giám sát này quay cũng như không quay, chỉ là một bóng đen, cũng có biết là ai đâu?”
“Nhưng cuối cùng cũng tra ra là có người cố tình đẩy An An xuống nước, mà không phải do con bé tự trượt chân ngã xuống.”
“Ai lại nhẫn tâm như vậy chứ? Ngay cả một đứa con nít cũng không buông tha?”
“Ai mà biết được? Chắc là có oán hận gì rồi!”
Mọi người suy đoán linh tinh, Nhỏ giọng bàn tán, sắc mặt của ông cụ Quan cũng sắp đen như đáy nồi luôn rồi.
Hôm nay là yến thọ của ông, lại xảy ra chuyện như vậy ở nhà họ Quan, không chỉ đắc tội nhà họ Lục, thậm chí ngay cả mặt mũi của ông cũng đều mất sạch sẽ.
Chuyện này nếu như không điều tra rõ ràng thì quan hệ sau này của hai nhà Quan và Lục, nói không chừng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Rốt cuộc là ai mà đáng ghét thế hả?
Ông cụ Quan vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh, trầm giọng nói: “Tối nay, khi An An rơi xuống nước thì mấy người các người ở đâu hết rồi?”
Có một vị khách nữ nhẹ giọng chế nhạo nói: “Chẳng lẽ ông cụ Quan đây muốn điều tra chúng tôi sao?”
“Chúng tôi không có oán hận gì với cô bé An An hết cả, khi không lại đi nhằm vào một đứa bé làm gì?”
“Đúng vậy đó, hơn nữa ai mà chả biết, cô bé An An kia chính là viên ngọc quý trên tay nhà họ Lục chứ, mọi người thương yêu còn không kịp, đi hại con bé làm gì chứ?”
Quan Tuấn Văn hơi nhíu mày, nói nhỏ với ông cụ Quan: “Ba, hình như lúc đó mọi người ai nấy đều ở trong hoa viên hoặc là ở sảnh trước. Dù có ai đó ở gần hồ bơi, họ cũng sẽ không đi đến cuối gần cửa sau của nhà vệ sinh, chắc không phải là mấy vị khách này đâu.”
Sao mà ông cụ Quan không biết mấy chuyện này cơ chứ, người tới hôm nay tất cả đều là người có tiền có quyền, ai nấy đều không có động cơ đi giết một đứa trẻ.
Lúc này, Cảnh Ngọc Ninh đột nhiên cười lạnh nói: “Trong camera không nhìn ra cũng không sao, không phải còn có con bướm kia sao? Tôi thấy con bướm kia chắc cũng không phải là bướm thật gì, chỉ cần tra một chút, trong phòng ai có con bướm thì chẳng phải đã chứng minh được kẻ đó chính chính là hung thủ hay sao?”
Tất cả mọi gười đều sửng sốt, ông cụ Quan nhíu mày, ra lệnh với thư ký: “Cậu chiếu lại đoạn video đó lại lần nữa cho tôi.”
Thư ký nhanh chóng thực hiện, Sau khi đoạn video được phát, con bướm kia nhìn qua rất giống bướm thiệt, nhưng từ dấu vết chuyến bay và lần biến mất cuối cùng, con bướm đó chắc hẳn là một thứ tương tự như một món đồ chơi điện điều khiển từ xa.
Ai lại mang thứ này vào yến thọ cơ chứ?
Ông cụ Quan trầm giọng nói: “Thật sự xin lỗi, các vị, tuy rằng tôi cũng biết mọi người không có động cơ làm tổn thương An An, nhưng vì để trả lại công bằng cho con bé, tôi buộc phải đắc tội với các vị, kiểm tra đồ vật bên người các vị một chút.”