Không trách ông cụ Quan phải làm lớn chuyện như vậy.
Bây giờ, mối quan hệ giữa bốn gia tộc đang ở thời điểm nhạy cảm, bất kỳ một chút rắc rối nào cũng có thể gây ra một loạt phản ứng dây chuyền.
Mặc dù nhà họ Quan đã quyết định kết thông gia với nhà họ Cố, nhưng không có nghĩa là họ muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lục ngay lúc này.
Nếu hai bên không muốn đắc tội lẫn nhau và nhà họ Quan duy trì thế trung lập và ổn định ở giữa, thì đó đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Trong lòng mọi người đều biết sự nghiêm trọng của chuyện này nên không ai có ý kiến gì.
Thậm chí một số người vẫn muốn tranh thủ lấy chút ân tình từ nhà họ Lục, bọn họ đặc biệt nhiệt tình, chủ động hỗ trợ tìm kiếm.
Chẳng mấy chốc, nửa giờ trôi qua.
Kết quả khám xét cũng không tìm thấy vị khách nào có thứ gì tương tự như đồ chơi điều khiển từ xa.
Cảnh Ngọc Ninh dửng dưng đứng xem, cũng không nói lời nào.
Cô biết rằng nếu cô nói điều gì đó vào lúc này, một số người sẽ nghĩ rằng cô đang cố tình nhắm vào họ.
Tốt hơn hết là cứ theo dõi sự việc và thuận theo tự nhiên.
Dù sao kể từ khi sự việc xảy ra, tất cả mọi người đều bị gọi đến hội trường, muốn rời đi cũng không được, thủ phạm có muốn hủy chứng cứ cũng rất khó.
Ông cụ Quan thấy vậy liền nói: “Đã làm phiền các vị ở đây rồi, vì không ai ở đây giữ con bướm đồ chơi, vậy nghĩa là thứ đó chỉ có thể ở trên người người của nhà tôi, Tuấn Văn, con phân phó người lục soát tất cả người trong nhà một lần, đến một xó xỉnh cũng không được bỏ qua.
Quan Tuấn Văn khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì, đáp lại rồi dẫn mọi người đi xuống.
Một vài vị khách thì thào bất mãn: “Đứa nhỏ đã không sao rồi. Có nhất thiết phải chuyện bé xé ra to như vậy không?”
Nhưng khi vừa dứt lời, người bên cạnh đã trừng mắt nhìn người nọ, người nọ im lặng một lúc, không dám nói thêm câu nào.
Cách đó không xa, Cảnh Diệp Nhã đứng trong một góc, sắc mặt mơ hồ, trắng bệch.
Quan Quý Lễ nhìn cô ta một cái, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Ba, nhiều phòng như vậy, Tuấn Văn không thể tự mình làm hết được, để con đi giúp cậu ta.”
Anh ta nói nhỏ với ông cụ Quan.
Ông cụ khẽ gật đầu.
Quan Quý Lễ xoay người đi về phía các gian phòng.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn bóng lưng ông ta rời đi, mắt hơi nheo lại.
Lúc này, An An đột nhiên kéo ống tay áo của cô.
“Mẹ.”
Cảnh Ngọc Ninh quay đầu, cúi xuống nhìn cô bé.
“Có chuyện gì vậy con?”
An An hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt như pha lê đen trong veo, ngây ngốc nói: “Mẹ ơi, đêm nay con ở vườn hoa phía sau nghe thấy dì và ông ngoại Quan nói chuyện.”
Cảnh Ngọc Ninh hơi giật mình.
Cô quay đầu nhìn Cảnh Diệp Nhã thì thấy cô ta hơi cúi đầu xuống, có lẽ vì lương tâm cắn rứt nên hai tay phải nắm chặt dây túi xách, mặc dù không nhìn rõ biểu hiện của cô ta nhưng cô vẫn có thể biết được từ hành động của tay cô ta chắc chắn cô ta đang rất lo lắng.
Cũng vì chột dạ mà cô ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn về hướng này.
Đương nhiên, cũng không thể biết An An đang nói chuyện với Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng hỏi: “Con có nghe thấy hai người nói gì không?”
An An nhíu mày, nghĩ lại vài giây rồi nói: “Con không nhớ rõ lắm, hình như ông nội đã dặn dì không được làm phiền mẹ, nhưng dì hình như không vui lắm, nên có nói gì đó với ông. ”
Dù sao An An cũng chỉ chưa đầy sáu tuổi, muốn con bé kể đoạn đối thoại như thế này cũng không dễ dàng chút nào.
Cảnh Ngọc Ninh suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “An An ngoan, đừng sợ. Dù bọn họ nói gì cũng không liên quan gì đến An An. An An là đứa bé ngoan nhất thế giới này. Mẹ nhất định sẽ bảo vệ An An. ”
Cục bột nhỏ mở to đôi mắt sáng long lanh, dứt khoát gật đầu.
An ủi đứa nhỏ xong, Cảnh Ngọc Ninh đứng dậy đi kiểm tra phòng.
Lúc này, Cảnh Diệp Nhã được gọi vào phòng để thực hiện việc kiểm tra tương tự.
Nhưng mà, dù là Cảnh Diệp Nhã hay bất cứ ai trong phòng cũng đều không tìm thấy thứ đồ chơi hình con bướm kia.
Cô ta ung dung bước ra ngoài, nhìn Cảnh Ngọc Ninh khiêu khích rồi cười nhẹ: “Chị ơi, con bướm không có ở đây, chắc chị phải thất vọng lắm.”
Cảnh Ngọc Ninh hơi nheo mắt.
Cảnh Diệp Nhã nghênh ngang đi về phía ông cụ Quan.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng khóc.
Chỉ thấy Quan Quý Lễ dẫn theo một cô hầu gái tuổi còn trẻ, hùng hổ bước vào, đẩy cô giúp việc xuống đất, đồng thời ném xuống đất thứ gì đó.
Đó là con bướm điều khiển từ xa xuất hiện trong video giám sát.
“Ba, kẻ sát nhân đã được tìm thấy, chính là cô ta!”
“Không, không phải tôi làm.”
Người giúp việc trông rất hoảng loạn, vội vàng giải thích: “Ông chủ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy con bướm đồ chơi này. Nó không phải của tôi. Tôi cũng không biết tại sao nó lại ở trong phòng tôi nữa.”
“Cô còn ngụy biện! Thứ này được tìm thấy trong phòng cô. Vừa rồi tôi đã hỏi người khác. Lúc tai nạn xảy ra cô đã vắng mặt. Không ai nhìn thấy cô cả. Còn nói không phải cô à?”
Cô hầu gái không thể phản bác được gì, chỉ biết khóc lóc.
Cảnh Ngọc Ninh khẽ cau mày, bước lên trước hỏi: “Cô tên gì?”
Người giúp việc không biết Cảnh Ngọc Ninh, nhưng cô cũng biết, lúc này người dám đặt câu hỏi chắc chắn không phải là người bình thường.
Cô ta vội trả lời: “Tôi tên là Tiểu Vũ.”
“Cô đã ở đâu khi sự việc xảy ra?”
“Tôi, tôi tới phòng cô hai, giúp cô ấy lấy đồ.”
“Cô hai?”
Cảnh Ngọc Ninh hơi nghiêng đầu nhìn Cảnh Diệp Nhã đang đứng một bên.
Cảnh Diệp Nhã cười nói: “Đúng vậy, vừa rồi sau khi xuống dưới, tôi chợt nhớ ra mình quên lấy bức tranh phong cảnh làm quà tặng ông nội, nên sai Tiểu Vũ về phòng lấy. Có vấn đề gì không?”
Cảnh Ngọc Ninh chế nhạo, “Thật là trùng hợp. Cô không sớm không muộn lại sai cô ấy đi lấy đúng lúc đó, không phải có ý đồ gì chứ?”
Cảnh Diệp Nhã cười nói: “Chị ơi, chị cũng không nên nghi ngờ em chỉ dựa vào điều này chứ?”
Ông cụ Quan nghe vậy hơi nhíu mày nhìn Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh nén giận trầm giọng nói: “Tất nhiên không chỉ có vậy.”
Cô quay đầu nhìn Tiểu Vũ, trầm giọng hỏi: “Cô nói là vào phòng cô ấy, có ai chứng minh được không?”
Tiêu Vũ có chút bối rối do dự: “Tôi, không có, bởi vì tối nay có nhiều khách quá, sân trước mọi người đều bận rộn, phía sau căn bản không có người nào.”
Cảnh Ngọc Ninh khẽ gật đầu: “Nói cách khác, không ai có thể chứng minh cho cô không có ở đó khi xảy ra chuyện?”
Tiểu Vũ nghe vậy càng thêm hoảng sợ.
“Thực sự không phải tôi đã đẩy cô chủ nhỏ An An xuống nước. Tôi không có lý do gì để làm điều này! Tôi không biết tại sao lại trùng hợp đến vậy!”
Ông cụ Quan Không kiên nhẫn nghe cô ta biện hộ được nữa, tức giận nói: “Báo cảnh sát ngay! Loại người ác độc thế này phải giao cho cảnh sát xử lý, đây là tội “giết người. ”
“Vâng.”
Lập tức có người bước tới kéo Tiểu Vũ ra ngoài.
Tiểu Vũ chỉ biết sợ hãi, vùng vẫy trong tuyệt vọng.