CHƯƠNG : THI ĐẤU MỘT LẦN NỮA
Sắc mặt của Mộ Ngạn Bân thay đổi.
Cảnh Diệp Nhã nắm lấy cánh tay của anh ta, run rẩy nói: “Anh Ngạn Bân, em không có…”
Hoa Mộng Dao cười lạnh: “Cô cứ tiếp tục giả vờ đi.”
Cảnh Diệp Nhã: “…”
Trước ánh mắt càng ngày càng nhiều nghi vấn ở xung quanh, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nữa.
Cô ta đau lòng nhìn về phía Cảnh Ngọc Ninh, run giọng nói: “Chị, em không nghĩ đến là chuyện cho đến bây giờ chị còn muốn nói như vậy. Được thôi, chị nhất định phải nói em là người đã hãm hại chị, em cũng không thể nói cái gì nữa, nhưng chị cũng không thể dựa vào vài câu nói suông này mà liền chứng minh những gì chị nói là sự thật.”
Có người ngưỡng mộ Cảnh Diệp Nhã, không nhìn nổi bộ dạng yếu ớt thương tâm này của cô ta.
Nhịn không được mà nói giúp cô ta: “Đúng rồi đó, năm năm trước cô không giải thích, chuyện bây giờ cũng đã qua lâu như vậy rồi, cô chạy đến đây nói cô bị oan, chứng minh như thế nào đây?”
Hoa Mộng Dao nghẹn họng.
Cô ấy vẫn luôn đi theo kế hoạch của Cảnh Ngọc Ninh, không nghĩ đến lại có một bước này.
Thấy thế thì liền liếc mắt nhìn Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng cong môi đang chuẩn bị nói chuyện.
“Ai nói là không thể chứng minh chứ?”
Một âm thanh trầm thấp lạnh lùng bỗng nhiên truyền đến từ bên ngoài.
Trong giọng nói đó dường như mang theo cái lạnh của bên ngoài, mang theo khí thế lạnh thấu xương rất rõ ràng, vì vậy mà làm cho mọi người cảm thấy chấn động.
Cảnh Ngọc Ninh cũng giật mình một cái, không dám tin đưa ánh mắt nhìn về phía cửa, nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp đang bước tới.
Lục Trình Niên?
Sao anh lại ở chỗ này?
Những người ở xung quanh cũng choáng váng.
Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường, có rất nhiều người là những nhân vật có mặt mũi trong xã hội.
Đương nhiên cũng có người chưa từng nói chuyện với Lục Trình Niên, nhưng mà tất cả bọn họ đều biết anh.
Dù sao thì cũng là một nhân vật xuất hiện trên tin tức về tài chính và kinh tế hàng tuần.
Chỉ là… sao anh lại ở đây chứ?
Hiện tại Trường THPT Lam Hiên ngầu như vậy luôn hả, một ngày kỷ niệm thành lập trường mà thôi, ngay cả ông chủ lớn như thế này cũng có thể mời được?
Trong lòng của mọi người còn đang vui vẻ, ở trong lòng còn đang suy nghĩ ông chủ lớn như thế này cho trường học cũ mặt mũi, giống như cảm giác trên mặt của mình cũng có ánh sáng.
Chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của anh đảo qua từng người một ở đây, cuối cùng dừng lại ở trên người của Cảnh Ngọc Ninh.
“Nếu như hai người đã nói tác phẩm này là của mình, không bằng bây giờ để hai người bọn họ thi đấu với nhau một lần nữa đi, hoàn thành lại tác phẩm vào năm năm trước một lần nữa. Đến lúc đó ai cao ai thấp, nhìn là biết thôi.”
Bọn người của hiệu trưởng nhìn thấy anh tới, trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, lại vừa kinh ngạc.
“Tổng giám đốc Lục, ngài đã đến rồi.”
Lục Trình Niên thờ ơ gật đầu, không thèm để ý đến ông ta.
Người của nhà họ Úc lần trước ở bữa tiệc sinh nhật còn chỉ trích Ngọc Ninh của anh, chuyện này anh vẫn còn chưa tìm bọn họ tính sổ đâu.
Hiệu trưởng nhìn thấy anh hình như là không thèm phản ứng lại mình, cũng không lên tiếng nữa, cũng chỉ có thể cười làm lành nói: “Không biết tổng giám đốc Lục đến đây, cho nên không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi.”
Lục Trình Niên nhíu mày.
Đến cùng vẫn là quay đầu lại nhìn ông ta một cái.
“Không phải là các người đã gửi cho tôi thư mời à, tại sao lại không biết là tôi sẽ đến?”
Hiệu trưởng: “…”
Khách khứa: “…”
Anh khó mời biết bao nhiêu, chẳng lẽ là trong lòng của anh không biết hả?
Nhiều năm như vậy, anh đồng ý lời mời tham gia bữa tiệc được mấy lần, mười ngón tay của anh cũng tính không xong nữa à?
Mặc dù mọi người oán thầm, nhưng mà cũng không ai dám nói ra.
Hiệu trưởng xấu hổ nói tiếp: “Đúng đúng, đều là do chúng tôi đã thất trách, xin tha thứ…
Lục Trình Niên đưa tay đánh gãy lời của ông ta: “Được rồi, vẫn nên trở lại chuyện chính đi, hai người cảm thấy như thế nào đối với lời đề nghị lúc nãy của tôi, nếu như đồng ý thì có thể lập tức thi đấu. Dù sao cũng chỉ là phục hồi lại tác phẩm của mình, cũng không tốn bao nhiêu thời gian đâu nhỉ.”
Sắc mặt của Cảnh Diệp Nhã thay đổi.
Cảnh Ngọc Ninh nhẹ nhàng mỉm cười, đồng ý rất dứt khoát: “Không có vấn đề gì, tôi đồng ý với đề nghị này.”
Nói xong còn quay đầu nhìn Cảnh Diệp Nhã.
“Tôi nhớ là lúc đó cô đã nói với bên ngoài rằng cô đã bỏ mất hai tháng mới hoàn thành được tác phẩm này, có thể nói là dốc hết tâm huyết. Một tác phẩm cô đã dốc hết tâm huyết như thế, chắc là cô cũng sẽ không quên nó có bộ dạng như thế nào đâu ha, bây giờ phục hồi nó một lần nữa cũng không khó, có đúng không?”
Sắc mặt của Cảnh Diệp Nhã thay đổi dữ dội.
Cô ta hung dữ nhìn Cảnh Ngọc Ninh, bộ dạng như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Hoa Mộng Dao khích tướng cô ta: “Cảnh Diệp Nhã, có phải là cô không dám hay không, chột dạ thì cứ việc nói thẳng đi, trực tiếp từ bỏ sẽ đại biểu cho cô thừa nhận ban đầu là do cô đã hãm hại Ngọc Ninh. Chúng tôi muốn cũng không nhiều đâu, quỳ xuống nói lời xin lỗi là xong rồi. Ngọc Ninh, cậu nói có đúng hay không?”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười.
“Lại dập đầu một cái đi, nói như thế nào thì tôi cũng đã chịu oan ức nhiều năm như vậy rồi.”
Hai người kẻ tung người hứng như thế này, giống như là chuyện này đã có kết quả rồi.
Cảnh Diệp Nhã tức đến nỗi gần như sắp phun máu.
Mộ Ngạn Bân ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của cô ta không thích hợp, trong lòng cũng đã đoán được mấy phần.
Mặc dù là không thể tin được Diệp Nhã ở trong lòng mình sẽ làm ra loại chuyện này.
Nhưng đến cuối cùng vẫn không thể không bảo vệ cho cô ta.
“Diệp Nhã, có phải là sức khỏe của em không thoải mái hay không, nếu không thì anh đưa em đi bệnh viện trước nha?”
Cảnh Diệp Nhã nhẹ gật đầu.
Gương mặt của cô ta tái nhợt, che bụng lại.
“Tổng giám đốc Lục, tôi đồng ý với đề nghị của anh, chỉ là bây giờ cơ thể của tôi rất khó chịu, có thể dời cuộc thi đấu này đến ngày mai được không?”
Lục Trình Niên nhíu mày.
Cảnh Ngọc Ninh nói trước: “Không thành vấn đề.”
Thấy Lục Trình Niên đang nhìn mình, cô cười nói: “Dù sao người ta cũng là phụ nữ đang mang thai, một buổi tối cũng không có gì đâu. Có câu nói rất hay, trốn được mùng một thì cũng không trốn được ngày rằm, không có chuyện gì đâu, tôi không vội.”
Xung quanh có người nghe nói như vậy thì nhịn không được mà bật cười.
Sắc mặt của Cảnh Diệp Nhã lúc xanh lúc trắng.
Nhưng mà tốt xấu gì cũng tránh thoát được hiện tại, chỉ có thể cố gắng đè xuống phẫn nộ trong đáy lòng, thấp giọng nói: “Được, vậy thì ngày mai lại so tài, địa điểm ở đâu?”
“Ở tại chỗ này, mười giờ sáng ngày mai tôi chờ cô ở đây, cô tuyệt đối đừng có không đến đó.”
“Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đến.”
Cô ta nói xong thì mới quay đầu lại nói với Mộ Ngạn Bân: “Anh Ngạn Bân, chúng ta đi trước đi.”
Mộ Ngạn Bân hộ tống Cảnh Diệp Nhã rời đi.
Bọn họ đi rồi, ở bên đây đương nhiên cũng tản ra.
Hiệu trưởng vất vả lắm mới gặp được Lục Trình Niên, còn đang muốn làm thân, liền thấy anh bỗng nhiên bước lên nắm lấy tay của Cảnh Ngọc Ninh, đặt lòng bàn tay của cô ở trong lòng bàn tay của mình, không vui nói: “Ngày lễ quan trọng như vậy mà lại ném tôi ở trong nhà một mình, là vì đến đây tham gia bữa tiệc rách nát như thế này đó hả, có gì thú vị à?”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười xấu hổ.
“Anh đừng có nói như vậy mà, tốt xấu gì… em cũng đã học ở đây ba năm đó.”
“Ha, một ngôi trường không phân biệt được đúng sai, dù có học ba mươi năm đi nữa cũng không sinh ra bất cứ tình cảm gì.”
Anh nói xong liền nắm tay Cảnh Ngọc Ninh đi ra ngoài.
Hiệu trưởng biến sắc.
Ông ta vội vàng đuổi theo.
“Tổng giám đốc Lục.”
Lục Trình Niên dừng bước quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lẽo.
“Hiệu trưởng Úc, tôi cho là Trường THPT Lam Hiên là trường học trọng điểm hàng đầu của Nam Thành, ít nhất cũng có thể phân biệt được đúng sai. Nhưng mà bây giờ xem ra là do tôi đã nhìn lầm rồi, nhưng mà cũng không sao hết, người phụ nữ của tôi để tôi bảo vệ, tôi cũng chỉ hy vọng sau này người họ Úc các người tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong, anh kéo Cảnh Ngọc Ninh nghênh ngang rời đi.
Sắc mặt của hiệu trưởng Úc thay đổi.
Tự giải quyết cho tốt?
Có ý gì vậy?
Ai cũng biết nhà họ Úc lớn mạnh như thế ở Nam Thành, người chống lưng chính là nhà họ Quan ở kinh đô.
Mà nhà họ Quan và nhà họ Lục…
Sắc mặt của hiệu trưởng Mộ bỗng chốc trắng bệch.
Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên bước thẳng ra khỏi khách sạn, cũng không vội vã lên xe.
Lục Trình Niên thấy tay của cô hơi lạnh, tự mình chạy đến cửa hàng đồ uống ở bên cạnh mua một ly sữa nóng cho cô, đặt ở trong lòng bàn tay của cô.
Lại lấy cái khăn quàng cổ mà cô mua tặng mình đang quàng ở trên cổ xuống để quàng lên cổ của cô.
Vừa quàng lên vừa phàn nàn.
“Trời lạnh như thế mà mặc ít như vậy làm cái gì chứ? Em không sợ đông lạnh hả? Em thật sự coi cơ thể của em làm bằng sắt à?”