CHƯƠNG : TRÚNG LIÊN HOÀN KẾ
Cảnh Ngọc Ninh không nói lời nào, chỉ bưng lấy ly trà sữa cười cười.
Lục Trình Niên nói được vài câu, nhìn khóe miệng đang mỉm cười của cô, anh cũng không thể phàn nàn được cái gì nữa, anh cũng cười theo cô.
“Nói một chút đi, có phải là em đã sớm có dự định gì rồi không?”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu.
Ngày hôm nay Lục Trình Niên xuất hiện là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà cũng không làm thay đổi kế hoạch ban đầu của cô nhiều.
Cô cũng suy nghĩ sẽ so tài với Cảnh Diệp Nhã một lần nữa.
Chỉ có điều lần này có anh đứng ra làm chủ, vậy thì sẽ để cho cuộc thi đấu này càng trở nên công bằng hơn.
Lục Trình Niên hình như là cũng nghĩ đến những chuyện này, ý cười ấm áp: “Xem ra là tôi đã nhiều chuyện rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh vội vàng lắc đầu.
“Không phải, anh đến rất đúng lúc.”
Cô chưa từng nói, mặc dù trước đó mình đã nghĩ kỹ kế hoạch lâu rồi, nhưng mà trong lòng của cô vẫn có chút không chắc chắn.
Nhà họ Úc… cô đã không còn dám tin tưởng nữa.
Năm năm trước, người tự mình định ra tội danh cho cô chính là Úc Giới Lâm.
Ai có biết được, cho dù năm năm sau có so tài một trận nữa, không có một giám khảo công bằng, đến cuối cùng có phải là một trận so tài công bằng hay không.
Anh đến rồi, rất tốt.
Giống như là bỗng nhiên có cảm giác có người làm chỗ dựa, ngay cả lưng cũng thẳng hơn một chút.
Hoa Mộng Dao bước ra từ trong khách sạn, cười nói: “Ôi chao, tớ đang nhìn thấy cái gì không nên nhìn đây. Ngọc Ninh, còn không mau giới thiệu một chút đi.”
Cảnh Ngọc Ninh mím môi cười, kéo Hoa Mộng Dao qua giới thiệu cho Lục Trình Niên
“Đây là bạn tốt nhất của em, Hoa Mộng Dao.”
“Mộng Dao, anh ấy là Lục Trình Niên, là…”
Cô dừng lại một chút, bên tai của cô lặng lẽ hơi ửng đỏ, giống như là được thoa phấn.
Cuối cùng cô mới thấp giọng nói một câu: “Là chồng của tớ.”
Hoa Mộng Dao kinh ngạc trừng to mắt.
“Cái gì chứ? Cậu, cậu kết hôn rồi…”
Cảnh Ngọc Ninh vội vàng che miệng của cô ấy lại.
“Xuỵt! Nhỏ giọng một chút.”
Cô thấp giọng giải thích: “Cưới trong âm thầm.”
Hoa Mộng Dao hiểu rõ gật đầu.
Sau khi Cảnh Ngọc Ninh buông tay của cô ấy ra, cô ấy nhìn Lục Trình Niên rồi lại nhìn Cảnh Ngọc Ninh, giơ ngón tay cái lên.
“Vẫn là hai người giỏi đó, thời gian ngắn như vậy, thế mà liền… ừm, bội phục.”
Cảnh Ngọc Ninh cười ngượng ngùng.
Lục Trình Niên cảm thấy bất mãn hết sức đối với thái độ che che giấu giấu của Cảnh Ngọc Ninh, cứ làm như anh là người không thể gặp được người khác vậy.
Cho nên anh không nói lời nào, lấy sự im lặng để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Hoa Mộng Dao hỏi: “Ngọc Ninh, nói thật đi, cũng đã trôi qua năm năm rồi, cậu còn nhớ được tác phẩm đó bao nhiêu, đừng có để ngày mai không hoàn thành được nó, cái này không phải là xe bị tuột dây xích à?”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười.
Cô lấy từ trong túi ra một bản vẽ bằng tay đầy màu sắc, nói: “Tớ đã sớm chuẩn bị rồi, đây là do lúc trước tớ đã dựa vào ký ức mà dùng tay vẽ ra, so với tác phẩm của năm năm trước thì giống nhau như đúc. Tớ sợ quên, cho nên đã tự mình vẽ, ngày mai tớ chỉ cần vẽ theo cái này một bản là được rồi.”
Hoa Mộng Dao thấy thế, lúc này mới yên tâm nhẹ gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, nếu đã như vậy thì thời gian không còn sớm nữa, tớ muốn về nhà trước đây, vậy ngày mai tớ lại đến đây gặp cậu.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu: “Được.”
Trong lúc Hoa Mộng Dao quay người đi, trong chỗ tối có một bóng đen hiện lên, sau đó cũng biến mất trong màn đêm vô tận.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn ly trà sữa nóng ở trên tay, uống một ngụm, bỗng nhiên nói: “Lục Trình Niên, em hơi muốn đi toilet, anh chờ em ở chỗ này một chút đi, có được không?”
Lục Trình Niên thấp giọng nói: “Để tôi đi cùng với em.”
“Không cần đâu, nhà vệ sinh ở lầu một, tự em đi là được rồi, anh cầm trà sữa giúp cho em đi.”
Lục Trình Niên hơi nhíu mày lại.
Nhưng dưới ánh mắt của cô, đến cùng anh cũng không nói cái gì nữa, nhẹ nhàng gật đầu.
Cảnh Ngọc Ninh đi vào nhà vệ sinh ở lầu một.
Túi xách là loại có dây, mang vào nhà vệ sinh thì hơi không tiện.
Cô giao túi xách cho nhân viên phục vụ đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, nói: “Có thể giữ nó trong vòng hai phút giúp tôi được không, tôi sẽ ra rất nhanh thôi.”
Nhân viên phục vụ rất thường xuyên gặp phải chuyện này, vốn dĩ bọn họ đứng ở đây cũng chính là bởi vì cung cấp phục vụ như thế này cho khách hàng.
Thế là nhẹ nhàng gật đầu, cung kính nhận lấy túi xách của Cảnh Ngọc Ninh, đưa lại cho cô một thẻ số, đợi một lát nữa đi ra thì có thể dựa vào mã số này mà lấy túi.
Cảnh Ngọc Ninh nhanh chóng đi vào trong nhà vệ sinh
Sau khi đi ra ngoài, cô đưa thẻ số rồi lấy túi xách, rời khỏi khách sạn.
Mà ở chỗ ngoặt của cầu thang, một bóng dáng cao lớn nhìn về phía người phụ nữ vừa mới rời đi, lại nhìn bản vẽ bằng tay đầy màu sắc ở trên tay của mình, lạnh lùng cười một tiếng.
Ngày hôm sau.
Mười giờ sáng, Cảnh Ngọc Ninh và Cảnh Diệp Nhã đều đến đúng hẹn.
So sánh với ngày hôm qua mặt trắng như là tờ giấy, ngày hôm nay sắc mặt của Cảnh Diệp Nhã hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, thậm chị đáy mắt còn mang theo mang theo vài phần đắc ý.
Ngược lại là Cảnh Ngọc Ninh, cho đến bây giờ lông mày của cô vẫn luôn nhíu chặt lại.
Lúc nhìn thấy Cảnh Diệp Nhã, trên mặt mang theo sự phẫn nộ giống như là hận không thể bước lên xé xác cô ta, chỉ là ngại có tất cả mọi người đang ở đây, lại không thể bộc phát được, đành phải nén xuống.
Nhìn bộ dạng này của cô, vẻ đắc ý nơi đáy mắt của Cảnh Diệp Nhã càng đậm hơn.
Lục Trình Niên và Úc Giới Lâm là một trong những người làm chứng cho cuộc thi này, cả hai cũng đến đây.
Cùng đến đây còn có ba giảng viên của trường mỹ thuật.
Bọn họ đều là giám khảo của năm đó, ba người bọn họ là do Lục Trình Niên đã tìm đến.
Quy tắc tranh tài rất đơn giản.
Hai người bọn họ chia thành hai phòng, thời gian là một tiếng đồng hồ thực hiện hoàn chỉnh tác phẩm vào năm năm trước.
Đến lúc đó mức độ vẽ lại của ai cao hơn thì tác phẩm dĩ nhiên là của người đó.
Cảnh Ngọc Ninh biết lúc trước Cảnh Diệp Nhã xem tác phẩm của cô vào một ngày trước khi thi, có lẽ chỉ là nhìn thoáng qua, tuyệt đối không thể nào nhớ kỹ bằng mình được.
Hơn nửa thời gian đã trôi qua năm năm, không phải là bức tranh do mình vẽ ra, cho dù có bắt chước giống đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ có nhiều chỗ bắt chước không ra được.
Hơn nữa tối ngày hôm qua mình đã trả lại cho cô ta một phần lễ vật.
Chắc có lẽ là bây giờ cô ta đang rất vui vẻ.
Nghĩ đến đây, cô lạnh lùng nở nụ cười.
Không chút do dự, tay của cô đặt trên bản vẽ máy vi tính, nét vẽ uyển chuyển, mực bắn tung té.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Sau khoảng bốn mươi phút, cửa phòng của một căn phòng trong số đó bỗng nhiên mở ra, Cảnh Diệp Nhã bước ra ngoài.
“Em vẽ xong rồi.”
Úc Giới Lâm nhẹ nhàng gật đầu.
Mộ Ngạn Bân đương nhiên cũng đang ở đây, thấy cô ta đi ra thì vội vàng bước lên quan tâm hỏi: “Vẽ như thế nào, đều vẽ lại hết như cũ không em?”
Cảnh Diệp Nhã cười cực kỳ chắc chắn.
“Đương nhiên rồi, tài liệu em đã gửi vào trong hộp thư của hiệu trưởng. Anh Ngạn Bân, em đã nói rồi, tác phẩm kia là do em tự tay vẽ ra, không phải là đến bây giờ anh vẫn còn đang nghi ngờ em đó chứ?”
Thấy cô ta chắc chắn như thế, hoài nghi ở trong lòng của Mộ Ngạn Bân đã hoàn toàn tiêu tan.
“Nói bậy bạ cái gì đó, vốn dĩ là anh tin tưởng em mà.”
Lục Trình Niên ở bên cạnh lạnh lùng cong môi.
Lại trôi qua mười phút nữa, Cảnh Ngọc Ninh mới bước ra từ trong phòng.
So sánh với sự tự tin của Cảnh Diệp Nhã, ngược lại là cô lại có vẻ không nhẹ nhàng như vậy.
Nói với Úc Giới Lâm: “Tài liệu đã được gửi vào trong email của thầy, chỉ là dù sao cũng đã trôi qua năm năm rồi, có lẽ có một vài chi tiết nhỏ đã quên mất, không thể vẽ hoàn chỉnh một trăm phần trăm như bảng cũ được. Nhưng mà… chắc là cũng không kém bao nhiêu đâu.”
Úc Giới Lâm nghe vậy thì nhíu nhíu mày, lo lắng nhìn cô một cái.
Cuối cùng cũng không nói thêm cái gì nữa, kêu ba người giám khảo kia đến cùng nhau mở tài liệu ra.
Hai bức tranh, so sánh quan sát, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.