Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Hữu lại vận công nhanh chân nhảy vào đấu với cô. Băng Nguyệt tuy thân là phép thuật hùng mạnh, sức mạnh tay không cũng không ai địch lại, nhưng cô liền phát hiện ở thân thể của vị tướng quân này không giống với người thường.
Sức mạnh này ít ra cũng ngang ngửa với Dark Shi và White Tenshi hồi trước. Nhưng đây là trường hợp đặc biệt mà cô nhìn thấy, đây có thể gọi là thiên phú đi. Băng Nguyệt đưa nắm đấm hướng về gương mặt của Thiên Hữu, anh nhanh tay giữ lại nói.
- Băng Nguyệt cô nương nhắm đâu cũng đừng nhắm vào mặt a.
Băng Nguyệt nắm lấy tay của Thiên Hữu cười nhẹ.
- Ngài cũng nhằm vào mặt ta đấy thôi. Ta chỉ ăn miếng trả miếng.
Rồi vật ngã Thiên Hữu về sau, trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Không ai tin cô nương mảnh khảnh, nhìn trông có vẻ yếu đuối lại là cao thủ võ công như vậy. Thiên Hữu theo đà tiếp đất bằng chân, tay giữ lấy tay kia, định dùng tay còn lại gỡ lấy mạn che mặt của cô, Băng Nguyệt đưa tay còn lại của mình gạt tay Thiên Hữu ra.
Chân tiếp tục đá cao lên, tách cả hai cách ra đoạn. Vân Phượng lúc này khó chịu vì sao trận đấu còn chưa kết thúc, cô bé mới móc ở túi ra viên bi nhỏ. Thiên Hữu bắt đầu xông vào, Băng Nguyệt tiếp tục né tránh, lợi dụng lúc mọi người không ai để ý, Vân Phượng búng viên bi đó lăn xuống dưới chỗ cô đang đứng.
Vô tình dẫm trúng viên bi, hụt chân làm cho Thiên Hữu nhanh cơ hội giật lấy mạn che mặt của cô kéo đi. Băng Nguyệt xoay vòng đáp đất, đưa tay áo che lấy mặt mình. Ánh mắt khẽ nhìn xuống viên bi đang lăn trên mặt đất, thầm đưa mắt nhìn công chúa Vân Phượng.
Bị ánh mắt của cô nhìn trúng, cô bé liền giả vờ ngây thơ không biết gì. Điều đó đã bị Mộ Dung Huyền, Hoắc Triển Bạch, Mộ Dung Lục Thanh, Nhược Uyên, nữ thuộc hạ, cẩm y vệ Hiên Viên Triệt và cả tướng quân Trình Thiên Hữu biết. Trình Thiên Hữu đưa tay cầm mạn che mặt kia, giơ lên nói.
- Băng Nguyệt cô nương đắc tội rồi.
Tất cả các ánh mắt hiện tại bây giờ đều đổ dồn về cô. Do cô vẫn còn đưa tay áo che lấy gương mặt mình, nên tất cả ánh mắt đều mòn mỏi mong chờ. Cô hừ lạnh, hạ tay xuống để lộ gương mặt hoàn mỹ, vẻ đẹp xuất sắc hơn cả tiên nữ, nói.
- Võ công của Trình tướng quân cũng không tệ. Ta bái phục.
Tất cả khi đều được chiêm ngưỡng gương mặt của cô đều trở nên đỏ mặt, ngay cả Trình Thiên Hữu cũng thất thần trước vẻ đẹp của cô. Công chúa Vân Phượng tuy ghen ghét, nhưng cũng tròn mắt nhìn cô. Tiếng xì xào vang lên.
- Này, đó có phải là tiên nữ không vậy.
- Đó là Băng Nguyệt cô nương sao.
- Tôi có đang nằm mơ không vậy.
Bla bla...bla bla.....
Hoàng thái hậu vội thoát ra khỏi suy nghĩ, cất tiếng đánh thức sự im lặng.
- Thật không ngờ, Băng Nguyệt cô nương lại là tuyệt thế mĩ nhân như vậy. Ai gia đúng là may mắn. Còn có thể chiêm ngưỡng được vẻ đẹp này.
Hoàng đế Tư Hạ đưa giọng nói.
- Mẫu hậu nói đúng, trẫm cũng không ngờ Băng Nguyệt cô nương lại sở hữu nhan sắc như vậy. Vậy đây là lý do Băng Nguyệt cô nương luôn đeo mạn che mặt sao.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Ta chỉ là không muốn kéo theo nhiều phiền phức bên mình.bg-ssp-{height:px}
Trong lòng hoàng hậu, vị hoàng quý phi đang tức giận sôi ruột gan, khi thấy hoàng thượng đưa ánh mắt mê luyến nhìn cô. Nhược Uyên lúc này cũng rất ngạc nhiên với vẻ đẹp kia. Hoàng thái hậu nói tiếp.
- Tỉ thí đã xong rồi, Băng Nguyệt cô nương cùng Trình tướng quân trở lại bàn tiệc nào.
Băng Nguyệt cất bước đến trước Trình Thiên Hữu nói.
- Xin Trình tướng quân trả lại mạn che mặt cho ta.
Thiên Hữu giật mình vội chìa khăn che mặt ra phía trước, cô nhận lấy rồi đi lướt qua anh về an toạ tại bàn của mình. Bữa tiệc hôm đó lại diễn ra suôn sẻ, từ đó gương mặt thật của cô được nhiều hoạ sĩ phác hoạ bức tranh về cô treo rao bán đầy ở kinh thành. Đương nhiên kéo theo không ít rắc rối như việc hỏi cưới, cầu thân, còn có người hâm mộ trèo tường vào phủ để đòi gặp cô. Băng Nguyệt từ đó gia tăng canh chừng cẩn mật, kết giới đều được nâng cấp lên mức cao nhất.
Và Lại Một Ngày Đẹp Trời
Băng Nguyệt ngồi bên bàn ghế hoa viên của mình, vẻ mặt có phần không vui.
Xung quanh cô toàn là không khí u ám bao trùm, Tiểu Cữu ngây ngô ngồi trên bàn nghiêng đầu nhìn chủ nhân của mình, Ảnh Quân đứng dựa thân cây nói.
- Chả trách sao ngươi lại có vẻ không vui.
Băng Nguyệt hừ lạnh.
- Con nhóc đó.
Ảnh Quân ngồi xuống đối diện nói.
- Sao nào, có cần ta giết con bé đó không.
Băng Nguyệt đưa mắt nhìn qua.
- Không cần, con bé đó sẽ tự khắc nhận hậu quả của mình thôi.
Nói xong, cô đứng dậy. Phút chốc, trước mặt cô, Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long và Bạch Hổ xuất hiện quỳ trước cô.
- Chủ tử.
Băng Nguyệt ra lệnh.
- Canh chừng Vạn Hoa Các cẩn mật, ta không muốn có những vị khách không mời đâu.
- Vâng.
Dứt lời, cả người đều biến mất.