Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài Thu Yên đi vào báo.
- Chủ tử, Trình tướng quân xin gặp mặt.
Băng Nguyệt nói.
- Đúng là âm hồn bất tán. Để hắn vào.
Thu Yên cúi người lui ra ngoài, lát sau dẫn theo Trình Thiên Hữu đến. Mạc Ảnh Quân ngồi bên ghế, cũng tiện thể quan sát vị tướng quân kia. Thấy ánh mắt y cũng đang dừng trên người mình, Ảnh Quân cười khẽ đứng dậy đi ra ngoài.
- Băng Nguyệt cô nương có khách, ta cũng không làm phiền nữa.
Băng Nguyệt không nói gì, Ảnh Quân đi lướt nhẹ qua Trình Thiên Hữu, làm cho Thiên Hữu khẽ rùng mình nhẹ. Thiên Hữu mặt lạnh nhìn theo, trong lòng thầm nghĩ.
- Tên đó, hắn vốn không đơn giản.
Băng Nguyệt cất lời.
- Trình tướng quân nay rãnh rỗi đến Vạn Hoa Các của ta có việc gì chăng.
Thiên Hữu quay lại, chắp tay hành lễ trước cô.
- Tại hạ đến đây, trước hết là tạ lỗi với Băng Nguyệt cô nương.
Băng Nguyệt quay lưng đến bàn đá, gót trà vào ly trên bàn, khẽ nói.
- Bí mật này, không sớm thì muộn cũng sẽ lộ, ngài thân đại tướng thống lĩnh hàng vạn quân binh, dưới người trên vạn người, thân phận ta thấp kém nào dám oán trách hành động của ngài. Ngài không cần tạ lỗi làm gì, ta nhận không nổi.
Rồi ngồi xuống nhâm nhi ly trà của mình, gương mặt không biểu hiện tức giận hay oán trách gì. Trình Thiên Hữu đứng thẳng người, đưa ánh mắt khó xử nhìn cô.
- Băng Nguyệt cô nương muốn tại hạ làm gì để có thể chuộc lại lỗi lầm.
Cô khẽ cười hứng thú.
- Ngài đừng tự oán trách bản thân làm gì, ta không trách ngài. Ngài có nhã hứng thưởng hoa với ta chứ.
Trình Thiên Hữu đi lại ngồi xuống đối diện với cô, Băng Nguyệt nói.
- Ngài đi trấn giữ biên cương lâu như vậy, ắt hẳn đã lâu rồi không nhìn thấy cảnh sắc này nhỉ.
Thiên Hữu nâng ly trà trong tay uống vào, đưa mắt xanh lá quan sát cảnh sắc như bồng lai tiên cảnh kia cảm thán.
- Đúng như những gì Băng Nguyệt cô nương nói, cảnh đẹp này thật sự đã lâu rồi ta chưa nhìn thấy.
Băng Nguyệt chống tay lên bàn, nói.
- Ngài rất mạnh, Trình tướng quân. Vậy nên, ta mong ngài nhất định phải trân trọng sức mạnh của mình. Tương lai của con dân Thiên Quốc, đành trông chờ ở ngài.
Vừa nói cô vừa nở nụ cười hy vọng với Thiên Hữu, anh nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp kia, trong lòng phút chốc tim khẽ rung động nhịp. Thiên Hữu rồi cũng cười đáp lại.
- Ta nhất định sẽ không làm cô thất vọng.
Băng Nguyệt đứng dậy, đi từng bước đến bên dưới thân cây hoa tử đằng nói.
- Nhưng con người rồi lúc nào đó cũng sẽ ngã xuống, vua thì cũng sẽ có lúc phải thay đổi. Để làm vua cần phải được lòng dân, thế nên ta mong rằng Trình tướng quân có thể tỉnh táo để nhận biết được, cái nào là phải, cái nào là trái. Ngài hiểu ý ta chứ.
Băng Nguyệt nhìn lại, Thiên Hữu đứng dậy đưa mắt nhìn cô.
- Ý cô là.
Cô nhìn thái độ của Thiên Hữu rồi mới nói tiếp.bg-ssp-{height:px}
- Khi đến lúc thích hợp, ngài sẽ hiểu thôi. Ta chỉ nhắc ngài câu, hãy nên nhớ ngài là ai.
Thiên Hữu khi đó chợt nhận ra, cô cho dù đang ở gần anh, nhưng khi anh đưa tay lên lại chẳng thể nào chạm vào cô được. Cô cứ như cơn gió vậy, cứ nhẹ nhàng xuất hiện rồi nhẹ nhàng rời đi. Lòng vương vấn, chân không tự chủ bước đến gần cô, Thiên Hữu đưa ánh mắt đầy cảm xúc nhìn cô.
- Cô thật sự là ai ?
Băng Nguyệt bình thản nói.
- Ta. Ngài đoán xem.
Rồi Băng Nguyệt lấy ra sau túi là lá bùa giơ lên trước mặt ngài ấy.
- Đây coi như là quà gặp mặt, ta tặng cho ngài. Dù sao xét về tuổi tác, ta cũng lớn hơn ngài vài tuổi.
Thiên Hữu liền bật cười nhìn cô.
- Vậy thì ta nên gọi là Băng Nguyệt tỷ tỷ rồi. Vì ta không nghĩ tỷ lại lớn tuổi hơn ta đâu.
Băng Nguyệt lắc đầu.
- Không sao. Ta cũng hay bị hiểu lầm như vậy.
Ở bên ngoài, Mộ Dung Huyền ung dung đi vào, mặt có vài phần vui vẻ vì sắp gặp được cô. Nhưng vừa bước vào thì mặt trở nên đen lại, đưa ánh mắt thăm dò nhìn Thiên Hữu.
- Sao ngươi lại ở đây.
Thiên Hữu nhìn thấy bằng hữu thân thiết đang giương ánh mắt không mấy thiện cảm lên người mình, liền cười đểu nói.
- Có vẻ như ngươi không thích ta ở đây thì phải.
Mộ Dung Huyền liền dứt khoát.
- Đúng vậy, ngươi có thể đi rồi. Không tiễn.
Trình Thiên Hữu nói.
- Ngươi thật là tàn nhẫn mà.
Nhìn Dung Huyền đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn Thiên Hữu, còn tên kia cứ đưa vẻ mặt muốn đánh về phía Dung Huyền. Băng Nguyệt ngồi chống cằm cười nói.
- Hai người có vẻ rất thân nhỉ.
Thiên Hữu đến khoác vai Dung Huyền.
- Đệ và hắn là bằng hữu thân thiết khi từ nhỏ rồi.
Mộ Dung Huyền gạt tay khỏi vai mình.
- Đừng nghe hắn nói vớ vẩn.
Thiên Hữu cười khẽ.
- Lời nói vẫn cay độc như ngày nào, thôi không làm phiền ngươi, ta ra ngoài đi dạo kinh thành đây. Băng Nguyệt tỷ, ta xin phép đi trước.
Băng Nguyệt gật đầu, Thiên Hữu liền xoay người rời đi. Trả lại khung cảnh yên bình, Băng Nguyệt nhìn mặt Mộ Dung Huyền, cô nói.
- Đệ lại làm sao rồi.