Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dung Huyền đứng bên dưới tán cây hoa tử đằng, mắt chăm chú dán chặt lên người cô. Băng Nguyệt đứng dậy đi đến gần cậu, nghiêng đầu nói.
- Đệ đang bất ngờ với gương mặt của ta.
Mộ Dung Huyền trầm ngâm, mặt không vui.
- Đúng.
Băng Nguyệt xoay vòng trước mặt Dung Huyền, nói.
- Đệ thích không.
Dung Huyền liền lắc đầu, đưa mắt khó chịu nhìn cô. Băng Nguyệt nói.
- Sao, đệ không thích sao.
Dung Huyền khẽ nói.
- Tỷ đẹp như vậy, ta làm sao đủ khả năng để giữ tỷ lại đây.
Băng Nguyệt cười nhẹ, đưa tay áp lên má của cậu.
- Đồ ngốc này, đệ thật sự nghĩ ta sẽ bỏ rơi đệ sao. Sẽ không. Ta đã hứa với đệ còn gì.
Mộ Dung Huyền giữ lấy tay cô, nói.
- Tỷ không được nuốt lời đâu.
Băng Nguyệt nhìn vẻ mặt lo sợ như đứa con nít của Dung Huyền, thì gật đầu chắc nịch.
- Sẽ không, tỷ đã có Tiểu Huyền rồi, sẽ không cần ai khác nữa.
Mộ Dung Huyền ôm lấy cô vào lòng, đưa tay vuốt lấy mái tóc tím của cô. Giọng tràn đầy sủng nịnh, kèm theo âm khí đang toả ra từ người.
- Gương mặt của tỷ lộ rồi, sau này đệ sẽ canh chừng cẩn thận. Không thì sẽ lôi kéo không ít ong bướm.
Băng Nguyệt nhấc người ra, đưa ánh mắt thích thú quan sát gương mặt của cậu.
- Đệ ghen sao.
Dung Huyền vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, cùng sát khí đang toả ra từ cơ thể. Giọng âm trầm, lạnh lẽo, nhưng vẫn pha đôi chút ôn nhu.
- Có nam nhân nào, khi thấy nữ nhân mình yêu bị ong bướm trêu ghẹo lại có thể không ghen chứ.
Băng Nguyệt nhún vai, đi qua bên ghế an toạ, tư thế thư thả, ung dung, tay chống cằm nhìn cậu.
- Nam nhân các đệ ghen thật sự hay không, nữ nhân như tỷ làm sao biết được.
Mộ Dung Huyền đi đến bên cạnh cô, nâng lấy lọn tóc của cô, nở nụ cười quyến rũ.
- Tỷ có thật sự muốn biết đệ có ghen hay không. Đệ có thể làm cho tỷ tin.
Băng Nguyệt khẽ cười nham hiểm, đứng dậy đưa tay vòng qua ôm lấy cổ của cậu, kề sát gương mặt của mình lại gần cậu.
- Đệ sẽ làm gì nào ?
Bị hành động chủ động của cô áp sát như vậy, mặt cậu liền đỏ lên, mặt liền né đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mặt cô.
- Đệ...đệ...tỷ...tỷ đừng có lại gần.
Băng Nguyệt nhìn vẻ mặt lúng túng y như khi trước khi cô giở trò trêu chọc anh, môi khẽ cong lên thành hình bán nguyệt, cô kề sát môi hôn lên má cậu, nụ hôn nhẹ. Cậu nhất thời bị đông cứng đứng đó ngơ ngác nhìn cô. Băng Nguyệt hài lòng xoa xoa đầu cậu.
- Đệ trưởng thành rồi, đã đủ mạnh mẽ rồi. Không cần tỷ phải bảo vệ nữa.
Mộ Dung Huyền liền giữ lấy tay cô, nói.bg-ssp-{height:px}
- Bây giờ hãy để đệ bảo vệ tỷ. Tỷ có thể yên tâm rồi.
Băng Nguyệt vẫn giữ nụ cười trên môi nói.
- Được rồi, mọi chuyện đều nghe theo đệ.
Rồi cô khẽ đưa mắt nhìn về phía xa, như xuyên qua từng bức tường, cất lời.
- Có vẻ như có người đến tìm đệ rồi.
Mộ Dung Huyền khó hiểu, rồi nghe thấy tiếng la hét.
- Các ngươi thật vô lễ, dám cản đường ta. Để ta vào trong, ta muốn tìm cửu phụ. Tránh ra.
Thu Yên cùng Xuân Nghi bị cô bé kia đẩy dịch sang bên, Băng Nguyệt đưa mắt khẽ cho lui, cả liền cung kính lui đi giải quyết việc của mình. Công chú Vân Phượng hống hách đi vào. Vừa nhìn thấy Dung Huyền, liền vui vẻ chạy đến cạnh cậu.
- Cửu cửu bỏ Phượng Nhi một mình, Phượng Nhi cảm thấy nhàm chán lắm.
Dung Huyền lạnh giọng.
- Vân Phượng, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi. Ta là cửu cửu của con, lôi lôi kéo kéo như vậy, còn ra thể thống gì.
Vân Phượng kiêu căng cãi lại.
- Sao lại không thể, con là cháu của người cơ mà. Chẳng lẽ người vì người phụ nữ này mà trách cứ con.
Vừa nói vừa đưa tay chỉ thẳng mặt Băng Nguyệt, cô không nói gì chỉ bình thản đứng đó, mặt không đổi sắc. Mộ Dung Huyền tức giận, quát lên.
- Hỗn xược. Con nên xem lại cách cư xử của mình đi.
Vân Phượng giật mình vì tiếng quát của Dung Huyền, Vân Phượng tức giận ấm ức khóc.
- Cửu phụ lúc nào cũng vậy, người sao lại nặng lời với con như vậy. Con chỉ muốn quan tâm người thôi mà.
Dung Huyền bình tĩnh lại, nói.
- Con nên nhớ, ngày gặp mặt giữa nước đã gần cận kề. Ngày đó cũng sẽ là ngày quyết định cuộc đời con, con nên quay về chuẩn bị đi.
Vân Phượng hét lớn.
- Không. Con không muốn. Con sẽ không lấy ai cả, con muốn ở cạnh người, cửu phụ.
Mộ Dung Huyền thân hắc y lạnh lùng, cùng ánh mắt sắc bén quét lên người Vân Phượng.
- Con không có quyền lựa chọn đâu. Hơn nữa.
Nói đến đó, Dung Huyền đi đến bên cạnh Băng Nguyệt, ôm lấy cô nói.
- Ta đã có ý trung nhân. Sẽ sớm thôi con phải gọi nàng ấy tiếng cửu mẫu.
Vân Phượng khóc nức nở.
- Sẽ không bao giờ, con sẽ không chấp nhận cô ta. Cửu phụ là đồ ngốc.
Rồi nhấc chân chạy đi mất, để lại khung cảnh yên tĩnh như ban đầu, Băng Nguyệt nói.
- Đệ làm công chúa đau lòng rồi.
Mộ Dung Huyền thở dài.
- Vậy tỷ thử nói xem đệ nên làm gì bây giờ.