Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Dung Huyền kiếm giết hết binh lính đắc lực bên cạnh Lương Khiết, Băng Nguyệt lúc này cũng hoá giải phép trên người hắn. Cô nói.
- Ngươi còn di nguyện gì ?
Lương Khiết lấy ra chiếc vòng lục lạc hướng Băng Nguyệt giơ ra kèm theo lá thư.
- Giúp ta, trả lại cho nàng ấy.
Băng Nguyệt đi đến đón lấy vật trên tay Lương Khiết, hắn cười mãn nguyện, nói.
- Đa tạ.
Rồi lấy trong người ra thanh đao nhỏ đâm thẳng vào tim mình, máu từ miệng Lương Khiết chảy ra, hắn nhìn ra phía xa xăm bên ngoài thì thào.
- Vân...Phượng, hãy sống thật tốt nhé, thay cả phần của ta.
Rồi trút hơi thở cuối cùng, Băng Nguyệt đứng đó nhìn Lương Khiết và Thiên Quân nằm đó. Cô chỉ thở dài rồi quay đi, Dung Huyền cùng cô đi ra ngoài thành, Băng Nguyệt phất quạt thi triển lửa đốt cháy cả hoàng cung Tề Quốc, cùng điều khiển của nước dâng lên cơn sóng lớn đập tan Thuỷ Quốc chìm trong nước, nhanh chóng kết thúc triều đại Tề và Thuỷ Quốc. Cô cùng Mộ Dung Huyền khởi hành về Thiên Quốc, chiến công hiển hách lần này thuộc về Trình Thiên Hữu.
Ngay sau đó, Thiên Hữu được ân sủng được phong làm Trình Vương. Điều này làm cho Hoàng Quý Phi Ngưng Tịch được hoàng đế Tư Hạ càng sủng ái hơn, đương nhiên khiến cho trong mắt Hoàng Hậu và Hoàng Quý Phi Ngọc Liên coi Ngưng Tịch là cái gai trong mắt. Tề Quốc và Thuỷ Quốc bị diệt vong, liền bị Thiên Quốc sát nhập thành một, lãnh thổ Thiên Quốc theo đó cũng mở rộng hơn. Các thương dân làm an buôn bán cũng mở lớn rộng hơn, nhiều thanh niên trai tráng cũng đầu quân vào trong triều đình, dẫn Thiên Quốc trở thành nước lớn mạnh.
Băng Nguyệt trở lại Vạn Hoa Các, cho người đưa bức thư của Lương Khiết vào cho công chúa Vân Phượng. Còn lại chiếc vòng lục lạc vẫn còn nằm yên vị trên tay cô, cô ngồi bên ghế đá trầm ngâm nhìn chiếc vòng. Cứ thế, trôi qua được thời gian.
Ba Tháng Sau
Buổi sáng sớm trong lành tại Vạn Hoa Các.
Băng Nguyệt diện hắc y ngồi bên ghế dưới tán lá cây hoa tử đằng như thường lệ, tay chống cằm nhìn thân cây hoa tử đằng đung đưa theo gió, rồi lại nhắm định thần. Ảnh Quân theo đó xuất hiện trong bộ dạng con người.
Bộ dạng có vài chuyện nan giải, cứ liên tục đứng rồi ngồi rồi lại đi vòng quanh khiến cho Băng Nguyệt trở nên thấy phiền mới xoay người chống đầu nằm nghiêng trên cây nói.
- Ngươi phiền quá đấy.
Ảnh Quân nhìn lên.
- Nguyệt, ta vừa phát hiện quốc gia ở ngoài rìa lãnh địa cách xa Thiên Quốc.
Băng Nguyệt nghe đến đó, mới chống tay ngồi dậy, nói.
- Kì lạ, vốn trong cốt truyện không hề xuất hiện một nước nào khác. Chẳng lẽ...
Nói tới đó, cô ngừng lại Ảnh Quân nhìn cũng nhìn cô. Rồi sau cả lại đáp đồng thanh.
- Cốt truyện thay đổi.
Băng Nguyệt khẽ cười nhẹ.
- Thú vị rồi đây.
Rồi cô vươn người, nhàm chán nói.bg-ssp-{height:px}
- Ta đến thăm người họ, ngươi đi không.
Ảnh Quân nghe chữ đi liền hớn hở đứng dậy. Tiểu Cửu biến lớn để cô ngồi lên lưng rồi bay đi, Ảnh Quân thì bay song song bên cạnh hướng đến rừng trúc gần ngoài cách biệt với Bạch Quốc.
Tại Rừng Trúc Cách Biệt Với Bạch Quốc
Trên bầu trời xanh, Ảnh Quân nói.
- Khi ta vô tình đi dạo qua đó, lãnh thổ nơi đó gầy dựng rất rộng. E rằng còn rộng lớn hơn cả Thiên Quốc. Ngươi phải cẩn trọng hơn, Nguyệt.
Băng Nguyệt nghe vậy cũng gật đầu, cô cùng Ảnh Quân đáp xuống chỗ khu rừng trúc, vừa đáp xuống đã có luồng âm khí lạnh hiện xung quanh cô và anh. Băng Nguyệt nhìn về căn nhà trúc, cô nhìn qua Ảnh Quân.
- Có gì đó không ổn ?
Ảnh Quân vội vàng đi đến, cảnh tượng trước mắt làm cho cô và Ảnh Quân ngạc nhiên tột độ, căn nhà trúc đã bị phá huỷ trở về nguyên bản của nó, trước sân nhà có dấu hiệu xáo trộn như có một trận giao chiến đã xảy ra. Phía trước sân là thân ảnh Lục Thanh nằm hôn mê, gương mặt tím tái rất nghiêm trọng. Ảnh Quân quì xuống kiểm tra, lát sau quay qua hướng cô.
- Nguyệt, hắn bị luồng sức mạnh lớn đả thương, khá nghiêm trọng đấy.
Băng Nguyệt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Nhược Uyên, nhưng chỉ thấy để lại vài dấu chân kéo dài vào trong rừng sâu. Ảnh Quân nhìn tình hình xung quanh.
- Vết thương này cho thấy đã lâu, có lẽ là mấy ngày trước. Hắn cầm cự rất tốt.
Cô để Ảnh Quân đặt Lục Thanh lên lưng Tiểu Cửu rồi dặn dò.
- Ngươi đưa hắn về Vạn Hoa Các cho Xuân Nghi chữa trị. Nhớ đừng để ai phát hiện.
Tiểu Cửu kêu lên như đã hiểu rồi phóng đi mất, Băng Nguyệt phất tay mạn che mặt màu đen hiện lên che đi dung mạo tuyệt trần của cô. Cô nói.
- Ta phần nào đoán được Nhược Uyên đã rơi vào tay đám người mà ngươi nói.
Bỗng, từ trên trời Băng Ảnh Tuyết đáp xuống, mặt sợ hãi nói.
- Thiên Quân, chủ nhân của thần bị đám người Hắc Quốc tẩy não rồi.
Ảnh Quân nhăn mày.
- Hắc Quốc, tẩy não là ý gì ?
Băng Ảnh Tuyết không quên hành lễ với cô, rồi nói.
- Cách đây ngày, chủ nhân cùng với ngài vương gia đang chuẩn bị quay về Thiên Quốc vừa ra tới cửa ngay lập tức gặp phải quân đội Hắc Quốc. Người dẫn đầu binh đoàn đó là vua của Hắc Quốc - Hắc Diệp Phong. Hắn nhìn thấy chủ nhân liền ra lệnh binh lính bắt ngài ấy, ngài vương gia vì bảo vệ chủ nhân nên đã bị tên vua đó đánh quyền dẫn đến nội thương bên trong cơ thể, thần đã định báo tin về cho Thiên Quân nhưng cũng đã bị tên thân cận của hắn là Hắc Sát kiếm đánh bay, thần cũng khó khăn lắm mới có thể chạy thoát khỏi đó. Nhưng tốt quá, đức vua đã đến rồi.
Ảnh Quân nói.
- Hắc Quốc, sao ta chưa nghe nói đến nước này nhỉ ?