Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- E rằng không chỉ là hoà thân đâu.
Mộ Dung Huyền nói.
- Vốn dĩ, chỉ là mối quan hệ ngoại giao chính trị mà thôi. Nhưng mà, ta nghe rằng nhan sắc của vị quận chúa đó cũng thuộc hàng mỹ nhân. E rằng, Thiên Quốc khó tránh tai ương rồi.
Băng Nguyệt gật gù, rồi Dung Huyền nhìn cô nói tiếp.
- Hắn sao rồi.
Băng Nguyệt lắc đầu nhẹ.
- Không biết, vẫn còn hôn mê.
Lúc này, bên ngoài một thái giám vào bẩm báo.
- Quốc Cữu Gia, Tam Vương Gia, Trình Vương và Hoắc Thừa Tướng đang đợi ở ngoài.
Mộ Dung Huyền phất tay.
- Cho họ vào đây.
Thái giám lui ra, Băng Nguyệt đứng cạnh không quên bổ sung câu.
- Chàng nên báo cho họ biết. Đây là những người đáng tin tưởng.
Lát sau, thân ảnh đi vào. Cả đều hành lễ trước anh, Thiên Hữu khi nhìn thấy cô liền mỉm cười.
- Băng Nguyệt cô nương cũng ở đây sao.
Băng Nguyệt mỉm cười đáp lễ.
- Trình Vương.
Triển Bạch cũng hướng cô nụ cười hài hoà.
- Lâu quá không gặp, Băng Nguyệt cô nương.
Bên phía Mộ Dung Cẩm cũng hướng đôi mắt dịu dàng nhìn cô. Những đôi mắt kia khiến cho tâm tình Dung Huyền không được tốt tý nào, mặt đen như than lườm quýt đám người kia. Băng Nguyệt ho hắng giọng, Dung Huyền giật mình mới nói.
- Ta gọi người đến đây, là có việc quan trọng.
Vừa nghe đến việc quan trọng, sắc mặt cả liền trở nên nghiêm túc. Mộ Dung Huyền theo đó kể lại tình hình của Lục Thanh và Nhược Uyên, với chuyện hoà thân của Hắc Quốc. Nghe xong, Mộ Dung Cẩm lo lắng đi đến nói.
- Vậy nhị hoàng huynh có ổn không ?
Băng Nguyệt đáp.
- Vẫn hôn mê, nhưng việc ngài ấy đang ở Vạn Hoa Các, mong vị đừng tiết lộ ra ngoài.
Cả gật đầu, Thiên Hữu nói.
- Vậy chúng ta nên làm gì đây.
Dung Huyền nói.
- Việc trước mắt, vẫn nên là rèn luyện binh lính, Hắc Quốc không hề yếu kém, là đối thủ rất mạnh.
Rồi nhìn qua Triển Bạch nói.
- Khi nào thì ngày hoà thân đến.
Triển Bạch đáp.
- Năm Ngày Nữa.
Mộ Dung Huyền nói tiếp.
- Tư Hạ giờ đang ở đâu.
Dung Cẩm liền nói.
- Ở tẩm cung của Hoàng Quý Phi Ngưng Tịch.
Dung Huyền đưa tay day day trán.
- Đây là lúc nào rồi.
Trình Thiên Hữu chỉ biết thở dài trước câu nói của anh thôi. Băng Nguyệt thấy không còn việc của mình nên cô quay qua nói.bg-ssp-{height:px}
- Các người cứ bàn việc đi, ta đi dạo lát.
Dung Huyền gật đầu, cô mới xoay người đi ra ngoài, theo đó là ánh mắt tiếc nuối, đến khi Dung Huyền hắng giọng mới quay trở lại bàn việc. Băng Nguyệt nhấc bước chân đến phủ của Vân Phượng, cùng lúc lại chạm mặt Từ Tiệp Nhi đang đi đến. Vừa nhìn thấy cô, cô ta liền mỉm cười.
- Băng Nguyệt cô nương.
Cô nhìn sang, quan sát điệu bộ của Tiệp Nhi, cô ta vẫn vậy nụ cười khinh thường, thái độ kiêu ngạo nhưng có vẻ trong ánh mắt của cô ta đầy vẻ căm hận nhiều hơn. Cô nói.
- Có chuyện gì sao.
Tiệp Nhi ra vẻ lo lắng nói.
- Băng Nguyệt, mấy tháng qua cô có nghe được tin tức của tỷ tỷ ta không. Ta rất lo lắng.
Băng Nguyệt lắc đầu.
- Thật tiếc là chưa có tin tức gì cả.
Rồi cô nhìn thấy sau lớp vải mỏng kia, cô thấy được vài vết bầm tím trên cánh tay, ngực và lưng. Cô ta đang muốn nói thêm gì đó, liền có giọng lạnh lên tiếng cắt ngang giọng cô ta.
- Sao cô lại ở đây, ta đã dặn cô ở yên trong phủ rồi cơ mà ?
Nghe thấy âm thanh đó, mặt Tiệp Nhi vội tái đi, e dè nhìn ra phía sau lưng Băng Nguyệt, vội vội vàng vàng cúi người.
- Thiế...thiếp chỉ là muốn chà...chào hỏi Băng Nguyệt cô nương thôi.
Hiên Viên Triệt mặt hầm hầm lạnh lẽo bên tay còn mang kiếm đi đến.
- Chào hỏi xong rồi thì mau trở về phủ đi.
- Vân...vâng, thiếp đi ngay đây.
Rồi quay qua hàng lễ với Băng Nguyệt rồi nhanh chóng bỏ đi trước. Băng Nguyệt nhìn theo thầm nói.
- Cô ta, thật xui xẻo khi lấy phải tên này.
Lúc này, Hiên Viên Triệt quay lại, khuôn mặt trở nên ôn hoà, mỉm cười nhìn cô.
- Băng Nguyệt cô nương, lâu rồi không gặp, cô nương vẫn khoẻ chứ ?
Cô nói.
- Đa tạ Hiên đại nhân đã quan tâm, ta rất khoẻ.
Hắn gật đầu, đôi mắt si mê vẫn cứ dừng trước cô. Cô khó chịu vì ánh nhìn của hắn, nên đã xin phép đi trước để tránh việc đụng mặt quá lâu. Cô di chuyển bước chân nhanh hơn để hắn không đuổi theo kịp.
Phủ Công Chúa
Băng Nguyệt đi vào, thì đã thấy Vân Phượng ngồi dưới tán cây chống cằm suy tư, đôi mắt âm trầm nhìn xa xăm thẩn thờ, dường như không để ý đến sự có mặt của cô.
Băng Nguyệt đứng đó, lên tiếng.
- Vẫn nhớ đến hắn à.
Vân Phượng nhìn qua, thấy cô rồi lại quay đi, thở dài.
- Cô không hiểu được đâu.
Băng Nguyệt mỉm cười.
- Có chuyện nào mà ta không hiểu được sao ?
Vân Phượng nói.
- Được rồi, Quốc mẫu đến đây có chuyện gì, chắc không phải là trêu chọc đứa cháu này đúng không.
Băng Nguyệt đi đến ngồi xuống cạnh Vân Phượng nói.
- Ta và Cữu cữu của công chúa vẫn chưa thành thân, nên gọi ta tiếng tỷ tỷ thì hơn.
Vân Phượng nhăn mày.
- Cô còn lớn tuổi hơn cả Cữu cữu ta, gọi là tỷ tỷ cô không thấy ngượng sao.
Băng Nguyệt nhàn nhã uống trà đáp.
- Sẽ không.
Vân Phượng mặt không biểu tình nhìn cô.
- Cô đúng là kì lạ.