Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếp Tục
Băng Ảnh Tuyết gật đầu.
- Vâng, đức vua cũng không biết là đúng. Vì Hắc Quốc vốn dĩ ngay từ đầu nằm riêng biệt với nước Tề, Thuỷ, Bạch, Thiên. Xét về binh lực, nhân tài e rằng cả nước Tề, Bạch, Thuỷ, Thiên hợp lại cũng không thể bằng với Hắc Quốc.
Ảnh Quân nói.
- Chuyện như vậy sao ngươi lại không nói cho ta biết.
Băng Ảnh Tuyết mặt ỉu xìu nói.
- Vì đó là nước riêng biệt, vốn dĩ mấy trăm năm qua không hề gây hấn gì với nước, nên thần...nghĩ là...không..quan trọng.
Băng Nguyệt gật gù.
- Hắc Quốc gồm những ai.
Băng Ảnh Tuyết nói.
- Vâng, gồm có người đứng đầu là Vua - Hắc Diệp Phong, thân cận trung thành của hắn - Hắc Sát. Em trai thứ cùng cha khác mẹ - Hắc Diệp Minh, em trai thứ cùng cha khác mẹ - Hắc Diệp Ưu. Theo đó là ba người em trai ruột theo thứ tự là thứ - Hắc Diệp Oa, thứ - Hắc Diệp Lăng, thứ - Hắc Diệp Liêm. Cuối cùng là đứa em gái ruột, vị quận chúa duy nhất của Hắc Quốc - Hắc Diệp Nhiên. Tên vua đó cũng đã thành thân và có vị Vương Hậu là Nam Cung Nhạc Y. Thần nghe được rằng cô ta cùng với Hoàng Hậu Trình An Nhã là chốn bạn bè thân thiết.
Băng Nguyệt nói.
- Là bạn của Trình An Nhã, chắc cũng lắm mưu đây.
Cô nghĩ ngợi gì đó, rồi quay sang nhìn Băng Ảnh Tuyết.
- Ngươi tạm thời đi theo ta.
Băng Ảnh Tuyết cúi người.
- Vâng.
Rồi nó biến nhỏ lại và bay lơ lửng bên cạnh cô. Băng Nguyệt đưa tay chạm vào người nó, lập tức vết thương trên người nó biến mất. Dấu khế ước với Nhược Uyên trên Băng Ảnh Tuyết sáng lên, cô khẽ nói.
- Còn khế ước với ngươi, cô ta sẽ ổn thôi. Giờ thì, ta muốn đi xem vương quốc đó ra sao.
Nói xong, cô cất bước đi sâu vào bên trong khu rừng, Ảnh Quân cũng đi theo sau, xuyên qua khu rừng đến khi nó dẫn tới nơi đồi núi trên cao có thể nhìn thấy Hắc Quốc. Băng Nguyệt dừng chân trên đó, hướng đôi mắt tím nhìn xa xăm.
- Lãnh thổ Hắc Quốc, đúng là y như ngươi nói.
Ảnh Quân quét mắt nhìn đến khi dừng trên thân ảnh, hắn gọi cô.
- Nguyệt, ở đó.
Cô nhìn qua, nơi phía sân tập luyện của binh lính có thân ảnh nữ nhân diện hắc phục gương mặt y hệt Nhược Uyên, nhưng đôi mắt ấy lại vô hồn cứ như là bị thôi miên vậy, vừa bí ẩn, vừa xa cách cứ như là người khác nhau. Băng Nguyệt nhăn mày nói.
- Thật khó chịu.
Lúc này, bên phía kia trên đài quan sát, có thân ảnh nam nhân với mái tóc hạt dẻ dài cùng đôi mắt vàng lạnh lẽo thân vận hắc y đang ngồi nhìn cảnh đẹp của trời xanh lúc này đã chú ý đến cô. Trong đôi mắt của hắn đã có chút dao động với nữ nhân với mái tóc tím khác lạ cùng đôi mắt cùng màu đầy bí ẩn. Băng Nguyệt lúc này cảm thấy có đạo ánh mắt nhìn mình, cô nhìn qua phía đài quan sát thành công chạm mắt người nam nhân kia.
Cô ở trên cao nên hơi cúi đầu nhìn xuống, Băng Ảnh Tuyết khẽ thì thầm.
- Đó là em trai cùng cha khác mẹ với tên vua kia, Tam thân vương - Hắc Diệp Ưu, là sát thần.
Cô không nói gì mà chỉ hướng mắt tím nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của Diệp Ưu. Diệp Ưu hơi rùng mình vì cái nhìn của cô, nhưng lại đâm ra hứng thú vì chưa từng có nữ nhân nào có thể bình thản khi nhìn thẳng hắn ngoài em gái hắn ra. Cô nhìn thấy bên má phải Diệp Ưu có đeo mặt nạ có lẽ là vết thương từ sa trường.
Băng Nguyệt nói.
- Cô ta không sao thì tốt, về thôi.
Ảnh Quân gật đầu.
- Được.
Rồi cô quay lưng đi biến mất sau tán cây, Diệp Ưu vội vàng thi triển khinh công đuổi theo để hỏi cô là ai. Nhưng đuổi sâu vào trong rừng, cũng không thấy bóng dáng cô đâu, Diệp Ưu đưa tay lên tim đang đập của mình.
- Cảm giác này, nữ nhân ấy, rốt cuộc là ai ?bg-ssp-{height:px}
Vạn Hoa Các Tại Thiên Quốc
Băng Nguyệt cùng Ảnh Quân trở lại Vạn Hoa Các, cô đi thẳng đến phòng chữa bệnh, Xuân Nghi đi đến nói.
- Chủ tử.
Băng Nguyệt nói.
- Hắn sao rồi ?
Xuân Nghi nói.
- Nội thương thực sự nghiêm trọng, thuộc hạ đã loại bỏ khí huyết trong người ngài ấy. Nhưng vì tổn thương quá lớn, nên thuộc hạ không biết ngài ấy khi nào mới tỉnh lại.
Băng Nguyệt đáp.
- Cứ tiếp tục chăm sóc hắn, việc hắn ở đây là cơ mật.
Xuân Nghi cúi người.
- Vâng.
Cô quay qua phía Hạ Y nói.
- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến hoàng cung chuyến.
Tại Hoàng Cung Thiên Quốc
Băng Nguyệt đã bỏ đi mạn che mặt, cùng với thuộc hạ là Đông Hoa và Hạ Y đi vào trong. Vừa vào cửa là Dung Huyền đã trong y phục đen đợi cô ở trước đó.
Anh vẫn đứng đó, nụ cười ôn nhu ấm áp đó chỉ dành duy nhất cho mình cô. Băng Nguyệt cười nhẹ đi đến.
- Chàng đợi có lâu không ?
Dung Huyền nói.
- Không lâu.
Cô nói tiếp.
- Ta có vài tin cơ mật phải nói riêng với chàng.
Dung Huyền nghe vậy cũng gật đầu, nắm lấy tay cô kéo đi về phủ Quốc Cữu Gia của mình. Đi vào thư phòng, cô mới bắt đầu kể lại sự việc khi nãy cho Dung Huyền, đến khi lể xong cũng đã là canh giờ sau. Mộ Dung Huyền ngồi bên bàn tấu sớ trầm ngâm đôi chút. Băng Nguyệt đứng trước bàn tấu sớ nói.
- Chàng định sẽ làm thế nào ?
Dung Huyền nhìn cô nói.
- Trùng hợp là mới đây Hắc Quốc cũng đã gửi bức thư hoà thân sang đây.
Băng Nguyệt nói.
- Hoà thân.
Dung Huyền gật đầu.
- Đúng, quận chúa Hắc Diệp Nhiên sẽ sang đây hoà thân.
Băng Nguyệt ồ lên tiếng rồi nói.
- Ồ, vậy người được hoà thân chẳng phải là..
Dung Huyền đáp.
- Mộ Dung Tư Hạ.