Sau khi lái xe rời khỏi nơi tập kích, Từ Minh chạy một mạch đến bệnh viện gần nhất để cứu Tiêu Như còn đang hôn mê bất tỉnh. Từ lúc chứng kiến Tiêu Như đỡ đạn cho Vương Thanh, trái tim dường như cũng ngã theo cô. Đôi mắt anh không ngừng nhìn đường rồi lại nhìn cô như thể để chắc chắn rằng cô không mắt hơi thở trước khi đến bệnh viện, miệng anh lẩm bẩm nói.
- Như Nhi, em nhất định không được được chết.
Chiếc xe dừng trước cửa bệnh viện, anh gấp rút xuống xe, ôm Tiêu Như vào trong lòng nhanh chóng bước vào mà không ngừng la hét.
- Bác sĩ đâu rồi??? Mau ra cứu người.
Tuy bây giờ đa là đêm, chỉ có vài bác sĩ hoặc y tá ở đó nhưng vì gióng hét của anh mà khiến cả bệnh viện thức dậy. Anh nhanh chóng đặt Tiêu Như lên giường cấp cứu ngay đó, cùng lúc đó có một vị bác sĩ trẻ chạy đến nhưng chưa kịp kiểm tra thì đã bị anh nắm cổ áo mà nói.
- Anh làm bác sĩ kiểu gì vậy??? Lâu như vậy mới chịu xuất hiện.
Anh nắm lấy cổ áo làm máu trên tay anh dính vào áo của vị bác sĩ đó làm mọi người hoảng sợ không dám đến gần. Riêng chỉ có vị bác sĩ đó thì lại vô cùng bình tĩnh giống như chuyện này đã quen rồi mà lên tiếng khuyên ngăn.
- Anh bình tĩnh. Trước hãy thả áo tôi ra để tôi làm kiểm tra cho cô ấy.
Từ Minh nén giận, thả áo vị bác sĩ đó ra. Anh ta được thả ra thì nhanh chóng thực hiện các bước kiểm tra cơ bản cho Tiêu Như. Nhìn thấy vết đạn bắn, anh ta vội nói.
- Bệnh nhân này bị trúng đạn. Mau đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.
Anh nghe thấy vậy liền giữ bác sĩ đó lại mà hỏi.
- Có nghiêm trọng không??? Có cứu được không???
- Tình hình không nghiêm trọng lắm, chỉ cần làm phẫu thuật lấy đầu đạn ra thì sẽ không sao. Nhưng nếu anh còn giữ tôi như vậy thì cô ấy thực sự có sao đấy.
Nghe thấy bác sĩ đó nói vậy thì anh nhìn xuống cánh tay mình đang nắm lấy cánh tay bác sĩ mà giữ lại thì mới buông ra. Cánh tay được ra ra vị bác sĩ đó nhanh chóng bước đi đến phòng phẫu thuật. Vì là ca phẫu thuật nhỏ lấy đầu đạn ra nên thời gian làm phẫu thuật cũng không lâu, nhưng Từ Minh lại tuyệt không rời khỏi cánh cửa phẫu thuật nửa bước.
tiếng sau, cánh cửa phẫu thuật mở ra, vị bác sĩ đó từ sau cánh cửa bước ra. Từ Minh nhanh chóng đến trước mặt bác sĩ đó mà hỏi.
- Cô ấy thế nào rồi???
- Cô ấy đã được đẩy về phòng hồi sức. Ca phẫu thuật thành công. Đầu đạn đã được lấy ra. Rất may chỉ trúng phần mềm nên sẽ không để lại di chứng sau này. Bây giờ chỉ cần tịnh dưỡng và thay băng thường xuyên thì sẽ nhanh chóng khỏi thôi.
Vị bác sĩ giải thích tình hình của Tiêu Như cho Từ Minh biết. Nghe nói cô không bị sao hết khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Anh cúi đầu nói với vị bác sĩ đó.
- Cám ơn bác sĩ.
- Không có gì. Cứu người là công việc của chúng tôi mà._Bác sĩ thản nhiên nói.
- Lúc này vì lo lắng nên đã có hành động thất lễ mong bác sĩ thông cảm.
- Không sao. Dù sao tôi cũng đã quen rồi.
- Không biết danh xưng của bác sĩ như thế nào??? Để tiện bề xưng hô.
- Tôi là Ngôn Sinh, là bác sĩ khoa cấp cứu ở bệnh viện này.
- Tôi là Từ Minh.
- Anh có muốn tắm một chút để rửa vết máu trên người không??? Dù sao anh cũng phải ở lại chăm sóc cô ấy. Nếu xuất hiện với bộ dạng như vậy thì không hay cho lắm.
Từ Minh bị nói thì nhìn lại chính mình. Quần áo và trên tay anh dính toàn vết máu trông thật thảm hại nhưng lại không có đồ thay nên anh mới nói.
- Tôi cũng nghĩ vậy nhưng tôi không có đồ thay.
- Chỗ tôi còn dư một bộ nếu anh không ngại vậy thì tôi sẽ cho anh mượn.
- Vậy thì làm phiền anh rồi.
Sau khi tắm rửa và thay đồ, anh liền đi đóng viện phí rồi nhanh chóng đến phòng bệnh cô đang nằm ngồi chờ cô tỉnh lại.
Bình minh ló dạng nhưng Tiêu Như vẫn chưa tỉnh lại. Anh bắt đầu cảm thấy bất an vì đúng như lời dặn của Vương Thanh thì khi bình minh lên mà Vương Thanh không đến thì mới đi tìm. Nhưng bây giờ không thấy bóng dáng Vương Thanh đâu, lại không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Vương Thanh khiến anh lo lắng. Nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại, anh không yên tâm để cô một mình ở đây, lỡ như bọn người tập kích kia đến mà cô chưa tỉnh thì sẽ rất nguy hiểm. Anh nên làm sao cho đúng đây.
Bất chợt nhớ đến Ngôn Sinh, người anh tin tưởng chỉ có mình anh ta mà thôi. Nhưng liệu anh ta có chấp nhận yêu cầu quá đáng này của anh không. Đành vậy, chủ nhân vẫn quan trọng hơn, anh đành mặt dày đi nhờ anh ta. Đứng trước văn phòng của Ngôn Sinh, anh gõ cửa chờ người bên trong trả lời.
- Mời vào.
Từ Minh nghe thấy trả lời xong thì mới đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Ngôn Sinh đang chuẩn bị tan làm thì mới nói.
- Bác sĩ Ngôn, nếu không phiền có thể giúp tôi một chút không??? Có thể trông nom cô ấy giúp tôi một lúc hay không???
- Anh cũng biết là tôi đang chuẩn bị tan làm.
- Tôi biết nhưng tôi không yên tâm để cô ấy một mình. Tôi sẽ nhanh chóng quay về nên nhờ anh.
- Được rồi. Tôi cũng không làm khó anh, nhưng chỉ lần này thôi. Anh đi nhanh về nhanh.
Được sự đồng ý, Từ Minh cũng an tâm hơn mà đi tìm Vương Thanh. Từ Minh cùng thuộc hạ đến nơi lần cuối anh nhìn thấy Vương Thanh, những chiếc xe đầy những vết đạn bắn trên thân xe vẫn còn nguyên ở đó cùng với vài xác chết. Nhớ lại Vương Thanh đã chạy vào trong rừng thì mới sai thuộc hạ tản ra tìm với phạm vi rộng hơn. Trong suốt cuộc tìm kiếm, cứ cách một khoảng thì phát hiện xác người với vết cắt trên cổ. Đoán chắc chắn là do Vương Thanh giết vì chỉ có Vương Thanh mới có đủ khả năng giết người chỉ bằng một đường cắt ngang như vậy. Nhưng điều lạ là không hề tìm thấy cô, ngay cả khi tìm ra cái xác có vết trúng đạn vẫn không hề thấy Vương Thanh.
Tìm suốt cả một buổi sáng nhưng không tìm thấy người, Từ Minh bắt đầu cảm thấy lo lắng, điều động nhiều người hơn, mở rộng phạm vi để tìm nhưng vẫn không có kết quả. Anh đành quay về để xem Tiêu Như đã tỉnh chưa. Vừa đến phòng bệnh của cô, anh nhìn thấy cô vẫn còn nằm trên giường bệnh, còn Ngôn Sinh thì ngồi trên ghế sofa trong phòng mà đọc sách, nhìn thấy anh thì mới nhàn nhã nói.
- Đã xong việc rồi sao???
- Chưa vẫn còn đang tiếp tục. Tôi vì lo lắng cho cô ấy nên mới quay về. Cô ấy đã tỉnh lại chưa???_Gương mặt anh thất vọng.
- Vẫn chưa, nhưng sẽ sớm tỉnh lại thôi. Nếu anh đã về thì tôi cũng nên đi thôi.
Nói xong, Ngôn Sinh không chần chừ mà xách cặp tài liệu đi ra khỏi cửa. Từ Minh cũng không ngăn cản, người mới quen biết mà đã giúp đỡ như vậy là đã tốt lắm rồi, anh vẫn không nên làm phiền thêm nữa. Ngồi cạnh giường, nhìn ngắm gương mặt đang ngủ say của cô, tâm tình anh cảm thấy lúc này thực sự bình yên. Đôi mắt to tròn thường ngày, đôi mày lá liễu, đôi môi mộng nước, tất cả mọi thứ của cô gái này luôn khiến anh mê đắm. Thực sự, anh đã yêu cô từ rất lâu rồi, nhưng chỉ vì cô vẫn còn sợ hãi về việc bị người chồng cũ hãm hại suýt bị bán đi thì anh vẫn luôn kiềm chế cảm xúc của mình. Anh vẫn chờ đợi một ngày nào đó, cô sẽ quên đi quá khứ mà mở lòng ra với anh.
Một lúc sau, đôi mi khẽ rung mở ra một đôi mắt sáng như vì sao. Tiêu Như sau một hồi hôn mề đã tỉnh lại. Từ Minh đang ngồi ngủ trên ghế cạnh giường vì cử động của người trên giường mà tỉnh giấc, thấy cô tỉnh lại liền vội vàng ngồi cạnh giường, gương mặt đầy lo lắng hỏi han.
- Em tỉnh lại rồi, thấy trong người thế nào???
Nhìn gương mặt lo lắng của anh, không hiểu sao trong lòng Tiêu Như lại cảm thấy ấm áp. Cô thầm nghĩ, hóa ra trên đời này cũng có người lo lắng cho cô đến như vậy, nếu như không phải vì nỗi ám ảnh xưa kia có lẽ cô đã yêu anh. Không, cô đã yêu anh rồi, chỉ là người như cô đã không xứng với anh nữa. Cô gượng người ngồi dậy, anh đỡ cô ngồi dậy nhẹ nhàng đặt gối sau lưng để cô dựa thoải mái hơn. Lúc này, cô mới hỏi.
- Vương chủ đâu??? Người có sao không???
Nghe Tiêu Như hỏi đến Vương Thanh, Từ Minh liền cúi mặt không dám đối diện. Cô nhìn thấy anh không nói gì thì bắt đầu lo lắng, nắm lấy tay áo anh mà hỏi dồn.
- Minh, em hỏi Vương chủ đâu??? Tại sao anh không nói??? Hay là...Vương chủ đã xảy ra chuyện gì rồi. Anh mau nói cho em nghe đi.
Khẽ nuốt nước bọt, anh nói với âm điệu rất nhỏ nhưng cũng đủ để cô nghe thấy. Anh nói.
- Vương chủ đã mất tích. Đến giờ vẫn chưa tìm thấy.
Nghe anh nói xong, cô liền không suy nghĩ dựt mạnh ống truyền dịch trên mu bàn tay mình xuống, vì cô dựt khá mạnh nên khiến mu bàn tay cô chảy máy. Cô vén chăn, đặt đôi chân mình xuống vội chạy ra khỏi phòng. Nhưng chưa kịp chạy đến cửa đã bị anh ôm cô lại.
- Tiêu Như, em đang làm cái gì vậy??? Em đang bị thương.
- Buông ra, mặc kệ em. Em phải đi tìm Vương chủ._Cô vùng vẫy nói.
- Nhưng em đang bị thương._Anh gồng mình ôm chặt cô hơn.
- Em mặc kệ. Em nhất định phải đi tìm người.
- Em bình tĩnh lại. Anh đã cho người đi tìm rồi. Em đừng làm chuyện gì ngu ngốc được hay không??? Nếu không thì sự hy sinh của người sẽ trở thành vô ích.
Nghe đến đây, Tiêu Như không kìm được cơn giận mà quay phắt người lại rồi giáng lên mặt anh một cái tát trời giáng. Vì lực đạo của cô không hề nhẹ nên khiến mặt anh bị lệch sang một bên. Tuy bị đánh nhưng anh không hề tức giận bởi vì anh biết anh đáng bị như vậy. Cô cũng giật mình vì hành động của mình, nhìn xuống bàn tay mình vừa đánh anh rồi nhìn lên gương mặt anh lúc này, cô thật sự muốn xin lỗi anh nhưng cô vẫn cứng họng mà mắng anh.
- Chẳng phải em nói anh đưa Vương chủ chạy đi rồi sau. Tại sao anh không bảo vệ người mà lại cứu em??? Tại sao không nghe lời em để người mất tích đến này không rõ??? Lỡ như người có mệnh hệ gì thì em còn sống làm gì??? Thà em chết...
Ngay khi Từ Minh nghe được chữ "chết" thoát ra từ miệng cô, anh liền không kiềm chế được mà dán môi anh lên môi cô để ngăn cô không nói thêm được nữa. Anh thực sự không chịu đựng được khi cô không hề chú ý đến cảm giác của anh mà luôn miệng nói chữ "chết". Anh biết Vương chủ quan trọng đối với cô như thế nào nhưng cô tại sao không quan tâm đến anh dù chỉ một chút thôi. Mặc dù anh biết đối với cô Vương chủ là ân nhân cứu mạng của cô, mạng của cô cũng là mạng của người. Mà người cũng là ân nhân cứu mạng của anh, anh biết cảm giác của cô thế nào nhưng mà khi nghe cô nói những lời nói đó, nó vẫn làm anh khó chịu. Tiêu Như mở tô đôi mắt nhìn gương mặt phóng đại của anh gần sát ngay gương mặt cô. Cô không thể ngờ được anh lại hành động như vậy nhưng không đẩy anh ra để mặc anh hôn mình. Hôn được một lúc, cuối cùng anh cũng buông thả đôi môi cô ra nhìn đôi mắt ngập nước của cô mà nói.
- Như Nhi, anh biết anh nên bảo vệ Vương chủ, nhưng người lại muốn anh cứu em trước rồi mới tìm người. Anh không thể làm trái lệnh người nhưng anh cũng đã đi tìm người. Nên em đừng tự trách bản thân mình. Đừng nói chữ "chết" có được không???
- Anh yêu em sao???
- Anh yêu em, đã yêu em từ lâu. Anh vẫn biết em còn sợ về việc năm đó nên anh vẫn im lặng đến bây giờ. Như Nhi, anh không mong em đáp trả tình cảm của anh, chỉ xin em đừng chết một cách dễ dàng như vậy được không???
Nghe những lời nói thâm tình của anh, nước mắt cô bất giác rơi xuống. Cô cúi mặt để anh không thể nhìn thấy cô rơi nước mắt, anh cũng chỉ im lặng để mặc cô khóc. Không gian tĩnh lặng đột nhiên bị phá vỡ vì tiếng chuông điện thoại của anh. Anh lấy điện thoại ra nhìn thấy số điện thoại lạ thì ngạc nhiên nhưng vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi. Anh nói.
- Alo...
- Alo, tôi là Kiệt Thanh, người của Trịnh tổng. Tôi gọi để báo anh một tiếng. Vương tổng hiện đang ở chỗ chúng tôi.
- Vương tổng hiện đang ở chỗ anh??? Làm sao để tôi tin anh???
- Tôi có thể nhắn địa chỉ để anh đến đây xác nhận.
- Được, tôi sẽ đến. Mong lời nói của anh là thật.
Nói xong anh liền cúp máy. Tiêu Như nghe toàn bộ cuộc đối thoại, chờ anh gác máy thì mới hỏi.
- Có tin của Vương chủ rồi sao???
- Ừm...Bây giờ anh đến đó để xác nhận một chút.
- Em cũng đi.
- Em nên ở lại đây. Lỡ có chuyện gì anh sợ không bảo vệ được em.
- Cũng được. Nhưng nếu có chuyện gì anh nhất định phải gọi cho em đấy.
- Được rồi. Anh đi đây
Ngay khi ra khỏi phòng bệnh, Từ Minh liền lái xe đến địa chỉ mà Kiệt Thanh gửi qua cho anh. Hóa ra địa chỉ mà Kiệt Thanh gửi qua chính là phòng trong khách sạn The Palm. Lên đến phòng tận mắt nhìn thấy Vương Thanh đang nằm trên giường anh mới hoàn toàn yên tâm. Khi gặp mặt Trịnh Thiên, anh cẩn trọng cúi mình mà nói.
- Cám ơn Trịnh tổng đã ra tay tương cứu. Sau này chúng tôi nhất định sẽ báo đáp.
- Báo đáp thì không cần. Tôi chỉ có một điều kiện thôi. Để cô ấy ở lại đây, tôi nhất định chăm sóc cô ấy thật tốt.
- Vậy cũng được, dù sao Tiêu Như vẫn chưa tỉnh lại. Vậy nhờ Trịnh tổng chăm sóc Vương tổng của chúng tôi.
Từ Minh khá ngạc nhiên khi nghe Trịnh Thiên muốn anh để Vương Thanh ở lại. Nhưng như vậy cũng tốt, ít ra Vương Thanh sẽ được chăm sóc chu đáo hơn. Anh cũng có thể chuyên tâm chăm sóc cho Tiêu Như.
Rời khỏi khách sạn The Palm quay về bệnh viện nói mà Tiêu Như đang chữa trị. Khi bước vào phòng nhìn thấy cô đang đứng trước cửa sổ nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, còn cô khi nghe thấy tiếng mở cửa thì cũng quay đầu lại. Nhìn thấy anh bước vào, cô vội vàng hỏi anh.
- Sao rồi??? Có thật là Vương chủ không???
- Ừm...người hiện đang bị thương, ở cùng với Trịnh tổng.
- Vậy sao anh không đưa người về??? Lỡ như bọn họ gây bất lợi cho Vương chủ thì sao???
- Anh nghĩ để người lại chỗ Trịnh tổng sẽ an toàn hơn. Dù sao trận chiếc vừa rồi cũng khiến chúng ta bị tổn thất không ít. Hơn nữa anh tin Trịnh tổng sẽ không làm gì tổn thương đến Vương chủ đâu.
Nghe Từ Minh nói vậy, Tiêu Như cũng không biết nói gì chỉ còn biết im lặng. Cả không ai nói một lời khiến không gian lắng động. Rồi đột nhiên...
- Anh/Em..._Cả cùng lên tiếng.
- Em nói trước đi.
- Lúc nãy, em đã nghĩ rất nhiều về những lời anh nói. Em nghĩ có lẽ với chừng đó thời gian em cũng nên buông bỏ quá khứ. Nhưng trước hết em muốn xác định một chuyện.
- Em muốn xác định chuyện gì???
- Em muốn hỏi anh. Nếu có một ngày, em và Vương chủ đều gặp nguy hiểm đến tính mạng, mà anh chỉ có thể cứu một người. Vậy anh sẽ cứu ai???
Nghe câu hỏi của Tiêu Như, anh cũng biết Tiêu Như muốn xác minh chuyện gì. Đó là giữa cô và Vương chủ, ai mới là người quan trọng với anh hơn. Nhưng Vương chủ từng có ơn với anh, anh không thể lấy oán báo ơn được, nên anh không do dự mà trả lời.
- Như Nhi, em cũng biết. Vương chủ cũng từng cứu sống mạng của anh. Nếu như thực sự có ngày đó, anh sẽ không ngần ngại mà cứu Vương chủ.
- Em cũng đoán là vậy._Cô hơi thất vọng.
- Nhưng ngay sau đó, anh sẽ tự sát.
Cô ngạc nhiên vì câu nói này của anh mà ngước nhìn anh. Anh nhìn gương mặt ngây ngốc của cô thì phì cười mà ôm lấy cô vào lòng rồi nói tiếp.
- Cứu được Vương chủ coi như anh đã báo được ơn của người đối với anh. Nhưng anh lại không cứu được người anh yêu vậy thì chỉ có thể đi theo em mà thôi. Như vậy anh sẽ không cảm thấy hối hận về lựa chọn của mình.
Tiêu Như nghe được lời nói của anh, cô đã không kìm được mà rơi nước mắt. Cô đã thua rồi, thua chính bản thân mình. Lúc nãy cô đã tự đánh cược với bản thân mình. Nếu như anh chọn cô mà không chọn Vương chủ, chắc chắn cô sẽ không bao giờ chấp nhận anh. Nhưng khi nghe anh chọn Vương chủ, trong lòng cô có cảm thấy thất vọng cùng ghen tị với người nhưng không thể nào khác được vì người có ơn với cả . Chỉ là cô không bao giờ nghĩ đến anh sẽ tự sát để đi theo cô. Như vậy là quá đủ với cô rồi, không cần biết anh là thật tâm với cô hay chơi đùa cô. Cô sẽ tin tưởng thêm một lần vào người đàn ông này.
- Minh, xin lỗi anh. Em biết hỏi anh câu hỏi đó là vô cùng khó khăn cho anh nhưng em chỉ muốn biết em có bao nhiêu quan trọng đối với anh.
- Anh biết.
- Nhưng không ngờ anh lại lựa chọn hoàn toàn khác với suy nghĩ của em. Em nghĩ em có thể tin tưởng anh.
- Em nói gì???_Anh đẩy cô ra mà nhìn cô.
- Em yêu anh, Minh.
Tiêu Như ngượng ngùng nói. Từ MInh phải mất phút để tiêu hóa hết câu nói của cô, sau đó thì ấn lên môi cô một nụ hôn. Cô ngạc nhiên khi anh hôn mình nhưng không hề phản kháng trái lại còn đáp trả anh một cách mãnh liệt. người hôn nhau đến khi cô không còn dưỡng khí mới luyến tiếc mà buông cô ra. Anh ôm cô vào lòng mà nói.
- Cám ơn em, cám ơn em đã tin tưởng anh.
- Minh, chúng ta khoan hãy nói với Vương chủ chuyện này được không???_Đang hạnh phúc trong lòng anh, cô chợt nghĩ rồi nói.
- Tại sao???_ Anh thắc mắc.
- Em cảm thấy Vương chủ rất để ý đến Trịnh tổng. Em muốn người họ đến với nhau rồi chúng ta hãy nói chuyện này với Vương chủ. Có được không???
- Được rồi. Nghe theo em hết.
Từ Minh cũng biết việc Vương Thanh và Trịnh Thiên để ý lẫn nhau. Nhưng liệu Vương Thanh có chấp nhận tình cảm của Trịnh Thiên hay không thì anh không dám chắc. Bởi vì trong đầu Vương Thanh luôn nghĩ đến chuyện trả thù. Muốn Vương Thanh bỏ qua thù hận mà nghĩ đến chuyện yêu một ai đó là rất khó. Chỉ có thể chờ xem vận mệnh của người mà thôi.
Ở bệnh viện được hơn một tuần, vết thương của Tiêu Như cũng đã tốt hơn. Đột nhiên Vương Thanh lại gọi điện nói muốn quay về thành phố S. Cả cũng quay trở về, ngay sau hi đưa Vương Thanh về Vương Biệt Viện. Anh cũng nhanh chóng đưa Tiêu Như về nhà nhưng là để cô thu dọn đồ của mình đưa về nhà của anh để sống cùng anh và với lý do rất đơn giản à để tiện chăm sóc cho cô. Cô cũng ngây thơ nghĩ anh chỉ muốn chăm sóc mình nên đã vô tình lọt vô cái bẫy anh giăng sẵn. Chờ vết thương cô khỏi hẳn, anh liền đè cô xuống giường mà ăn sạch sẽ cô. Nhưng anh vô cùng ngạc nhiên khi biết cô chưa hề làm qua chuyện này dù đã qua một đời chồng. Chuyện này khiến anh sướng như tiên, anh luôn tự nhủ rằng anh không quan tâm chuyện lần đầu của cô không phải là anh, nhưng khi anh biết được lần đầu tiên của cô trao cho anh, anh lại vô cùng mãn nguyện vì cô thuộc về anh cả thể xác lẫn tâm hồn.
Mọi chuyện vô cùng viên mãn, bất quá chỉ là Vương Thanh lại lựa đúng lúc anh và cô đang ân ái nửa chừng thì bị cô ra lệnh làm việc. Vương chủ, đến bao giờ thì người mới biết được nỗi khổ tâm của những người yêu nhau nhưng phải dấu giếm đây.