năm sau - Los Angeles, nhà hàng Langer"s - một trong những nhà hàng nổi tiếng ở thành phố của đất nước. Trịnh Thiên đang ngồi trong một căn phòng bao của nhà hàng, căn phòng làm hoàn toàn bằng kính nên có thể thấy toàn diện nhà hàng. Anh bây giờ đang bàn chuyện hợp đồng cùng với Tôn thị. Trong phòng không chỉ có anh, anh em họ Kiệt còn có một người đàn ông đứng tuổi là Tôn Huy - chủ tịch Tôn thị và con gái ông ta tự hào nhất - Tôn Mỹ Kiều. Mục đích ông ta đưa con gái ông ta đến là để quyến rũ anh, sau đó thì từ từ thâu tóm tập đoàn Trịnh thị. Còn cô ta khi gặp được Trịnh Thiên thì cô ta liền rung động trước nhan sắc của anh. Tôn Huy đưa tay ra muốn bắt tay với anh rồi nói.
- Rất vui vì được gặp Trịnh tổng. Mong rằng việc hợp tác của chúng ta sẽ thành công mĩ mãn. Xin được giới thiệu con gái tôi - Tôn Mỹ Kiều.
- Tôi cũng mong vậy, Tôn tổng. Hân hạnh được làm quen với Tôn tiểu thư.
Trịnh Thiên lạnh lùng bắt tay với Tôn Huy rồi nhìn sang Tôn Mỹ Kiều. Sau đó thì tất cả ngồi xuống bàn ăn, món ăn cũng được dọn ra. Anh chỉ ngồi uống rượu mà không ăn gì. Có cơ hội ông ta liền kêu con gái mình rót rượu cho anh, tiếp cận mà quyến rũ anh, nhưng anh lại không hề để mắt đến cô ta khiến cô ta khó chịu. Anh ngồi quay ra nhìn bên ngoài mà không quan tâm đến mọi việc diễn ra xung quanh.
Bất chợt, Trịnh Thiên nhìn một hình bóng yêu kiều quen thuộc khiến tâm tư anh bị chấn động mạnh. Anh đứng bật dậy khiến cả căn phòng giật mình, rồi không chần chừ mà chạy theo hình bóng đó ra ngoài. Trong lòng anh thầm nghĩ. Lẽ nào là em??? Là em phải không???. Anh chạy theo nhưng để mất dấu, khi nhìn lại thì lại thấy cô ở cửa ra vào, anh cũng chạy theo ra ngoài, cô đi rất nhanh rồi bước vào xe. Anh chạy thật nhanh ra ngoài để chặn xe nhưng không kịp. Chiếc xe đã lăn bánh rời đi. Anh chỉ còn biết đứng đó mà nhìn bóng xe ngày càng xa rồi khuất hẳn. Anh thì thầm gọi.
- Thanh Thanh...
Trên chiếc xe vừa nãy rời đi, cô gái mà Trịnh Thiên chạy theo không ai khác chính là cô - Vương Thanh. Vẻ đẹp mĩ miều của cô vẫn như ngày nào, không những vậy còn có thể nói là đẹp hơn trước rất nhiều. Vương Thanh ngồi sau xe mà trầm tư. Kế hoạch chiêu mộ năm trước của cô tuy không được thành công mĩ mãn nhưng đã thu nạp thêm người là anh em Tử Thần Song Sinh và con rắn độc. Còn La Quý - nhà bác học điên, cô không thể để hắn sống. Hắn quả thật điên rồi. Ngày trước, khi cô đến nơi trú ngụ của hắn, hắn đang phẫu thuật cấy ghép bộ phận con người, ngay cả trẻ em hắn cũng không tha mà giết chúng rồi phẫu thuật, tàn nhẫn hơn là hắn lại mổ bụng thai phụ lấy cái thai ra để thí nghiệm. Thật quá kinh khủng, cô không muốn loại người như hắn còn sống trên đời như vậy thì chắc chắn sẽ có không ít người vô tội phải chết. Còn bang yến Tử đương nhiên đã bị cô tiêu diệt nhưng cô không giết Giang Phúc Kiến như dự định ban đầu mà bắt sống hắn để tra hỏi. Có một lần cô đưa tấm ảnh Triệu Ngọc trước mặt hắn hỏi hắn có quen biết hay không??? Ban đầu hắn rất ngạc nhiên khi thấy hình Triệu Ngọc, nhưng khi nghe cô hỏi thì hắn lại bảo rằng không quen biết khiến cô có chút nghi ngờ. Liệu có ẩn tình gì trong chuyện này không???
Vương Thanh đang miên man suy nghĩ thì tài xế lên tiếng hỏi cô.
- Vương tổng, người lúc nãy người quen sao???
- Người lúc nãy???
- Dạ phải. Lúc nãy khi cô vừa vào xe thì có người chạy theo. Hình như có quen biết cô thì phải.
- Ta không để ý. Thôi đừng bận tâm đến người đó nữa. Chúng ta quay về đi.
- Dạ.
Vương Thanh nghe tài xế nói thì có chút ngờ ngợ. Ở nước Mỹ này ngoại trừ các đối tác ra thì cô đâu có quen ai đâu. Hay là...Trịnh Hân. Không đúng, cô đã cho người đi tìm Trịnh Hân suốt năm qua nhưng không hề có một tin tức gì. Vậy thì có thể là ai được chứ. Nghĩ cũng không nghĩ được thôi thì đừng nghĩ nữa, cô còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn. Tài xế lái xe chạy thẳng vào biệt thự ở Mỹ của Vương gia. Cô đi qua cửa đến thẳng ghế sofa trong phòng khách quăng túi xách lên ghế rồi ngồi phịch xuống. Cô đưa tay day day thái dương lộ ra vẻ mệt mỏi. Dạo gần đây có quá nhiều việc xảy ra nên cô không thể nghỉ ngơi. Ông Nhiên từ bếp đi ra trên tay là một khay trà đặt xuống bàn trước mặt cô mà nói.
- Tiểu thư người dùng chút trà để tỉnh táo hơn.
- Cám ơn ông. À, chuyện ta giao ông đã làm xong chưa???
- Thưa tiểu thư đã làm xong rồi. Tất cả xác chết đã được chôn cất đàng hoàng theo lời dặn của tiểu thư.
Vương Thanh cầm tách trà lên uống một ngụm để tỉnh táo hơn. Còn chuyện mấy cái xác, chả là sáng nay cô bị một nhóm người ám sát, tuy kỹ năng của thuộc hạ cô cao hơn bọn chúng nhưng cũng không thể nào tránh được bị tổn thất. Nhân lực chủ yếu ở thành phố S, cô lại không thể điều sang đây, vậy thì sự an toàn của ông nội và Tiểu Chính không được bảo đảm. Nhưng không thể để sự phòng vệ ở nơi đây quá mỏng manh được. Vậy thì chỉ có thể...
- Tốt. Nhưng mà bên ta cũng tổn thất quá nhiều. Hay là như vầy. Ông đăng một thông báo tuyển bảo vệ đi. Rồi ông xem xét ai đủ khả năng làm việc thì báo cho ta. Cám ơn tách trà của ông. Ta lên phòng nghỉ ngơi trước.
Nói rồi, Vương Thanh cầm túi xách theo mà về phòng. Về đến phòng cô liền nằm dài giường, được một lúc thì cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn tay. Nó là chiếc khăn tay mà Trịnh Thiên đã dùng để quấn vết thương ở lòng bàn tay cô vào ngày cô rời đi. Từ đó cô luôn mang theo bên mình chiếc khăn tay này. Chính chiếc khăn này khiến cô nhớ đến anh, nhưng cũng nhờ chiếc khăn này làm cho cô có cảm giác yên lòng. Cầm chiếc khăn trên tay mà vuốt ve một lát rồi cô thở dài cất kỹ chiếc khăn trong ngăn kéo bàn trang điểm. Xong thì cô đi vào phòng tắm.
Trịnh Thiên sau khi rời khỏi nhà hàng Langer"s thì sai người điều tra về việc cô xuất hiện ở đây. Sau khi điều tra thì mới biết được khoảng năm trước cô đến Mỹ để chiêu mộ và tiêu diệt Yến Tử, nhưng khi mọi chuyện đã xong xuôi mà cô vẫn không quay trở về thành phố S. Cô đã mở chi nhánh tập đoàn ở Mỹ và khiến cho công ty phát triển nhanh chóng. Nhưng vì lí do gì mà cô vẫn luôn ở đây, tại sao không quay về. Là vì chưa tìm được người cô cần tìm hay vì cô muốn tránh anh??? Anh đang suy nghĩ không có lối ra thì Kiệt Luân từ ngoài hớt hải chạy vào nói với anh.
- Chủ tử, tôi có chuyện cần bẩm báo.
- Chuyện gì???
Trịnh Thiên đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng của Kiệt Luân phá tan mọi suy nghĩ của anh nên bực mình mà nói. Kiệt Luân nghe giọng anh thì liền biết anh đang tức giận nên nuốt nước bọt. Trời ơi!!! Mỗi khi có chuyện gì liên quan đến chủ mẫu thì chủ tử liền căng thẳng như căng giây đàn vậy. Có thể bị đứt bất cứ lúc nào không hay. Nhưng chuyện có liên quan tới chủ mẫu mà không báo thì càng chết nhanh hơn. Kiệt Luân hít sâu lấy dũng khí rồi nói.
- Thuộc nghe được tin sáng nay chủ mẫu đã bị một nhóm người truy sát...
- Cái gì???
- ...nhưng cũng may là người đã giải quyết ổn thỏa. Tuy nhiên thì người của chủ mẫu đã không còn đủ để bảo vệ nên bây giờ đang tuyển người.
Trịnh Thiên nghe Vương Thanh gặp nguy hiểm thì không kiềm chế được mình mà nắm cổ áo Kiệt Luân. Kiệt Luân thấy vậy thì nhanh chóng nói để bảo toàn mạng sống. Anh nghe Kiệt Luân nói xong thì tâm tình đã nhẹ nhõm hơn mà từ từ thả cổ áo Kiệt Luân ra. Kiệt Luân thấy mình được thả ra thì vuốt ngược nhẹ nhõm. Anh từ từ ngồi xuống mà suy nghĩ. Bây giờ bên cô đang thiếu người, sự phòng vệ quá mỏng manh. Nếu như cô gặp nguy hiểm thì chắc chắn sẽ không chống trả được. Không được, anh tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra. Anh nhìn Kiệt Thanh nói nhanh.
- Kiệt Thanh, sai người tham gia dự tuyển bên Thanh Thanh. Hơn nữa sắp xếp một thân phận khác cho ta. Ta cũng sẽ tham gia.
anh em nhà Kiệt nghe vậy thì thực sự ngạc nhiên mà mắt chữ A miệng chữ O. Kiệt Thanh miệng giật giật, lắp bắp mà nói.
- Ch...ch...ch...chủ tử, ng...ngư...người vừa nói...gì vậy??? Người...muốn...tham gia...ứng tuyển làm bảo vệ sao???
- Thế nào??? Ta không thể ngồi yên nhìn cô ấy gặp nguy hiểm mà không làm gì được.
người kia nghe xong thì miệng càng mở rộng hơn. Họ có nghe lầm không vậy??? Đường đường là tổng tài của một tập đoàn lớn mà lại đi tham gia ứng tuyển làm bảo vệ nho nhỏ chỉ vì một cô gái. Như vậy thì thanh danh của Đế Vương Hắc Đạo còn đâu nữa. Kiệt Luân nhanh chóng khép miệng lại, nhanh chóng nói.
- Chủ tử, như vậy đâu thể được. Muốn đi thì người sai tôi hoặc Kiệt Thanh đi là được rồi. Người đâu cần phải hạ mình như vậy.
- Ta không yên tâm. Tuy các người là thuộc hạ tinh nhuệ nhất của ta nhưng ta vẫn không yên tâm. Tốt hơn là ta nên đi bảo vệ cô ấy.
Trịnh Thiên nói với vẻ đầy lo lắng. Anh không thể ở bên cô vậy thì chỉ có thể âm thầm bảo vệ cô mà thôi. Như vậy anh cũng mãn nguyện. Kiệt Thanh lo lắng cho anh mà nói.
- Vậy còn công việc ở công ty thì sao??? Rồi còn việc ở bang nữa??? Chúng tôi đâu thể tự mình quyết định.
- Việc ở công ty và ở bang nếu không phải việc hệ trọng thì đừng báo cho ta, các ngươi cứ tự quyết định.
- Nhưng...
- Được rồi. Ý ta đã quyết rồi. Các ngươi cứ thế mà làm đi.
Kiệt Thanh định nói tiếp thì bị Trịnh Thiên cắt ngang. người kia cũng không khuyên ngăn được chỉ đành cúi người rồi lui ra để thi hành mệnh lệnh. Anh ngồi lại trong phòng mà ngẫm nghĩ. Chỉ cần Vương Thanh cô an toàn thì dù chỉ được đứng nhìn cô, vậy là được rồi.
- ------------------------------------------------------
Hjhj. Đọc bình luận ở chap trước thấy mọi người than thở kêu ngược nam chính nhiều quá. Nhưng mà mọi người cứ yên tâm. Chỉ một vài chap nữa thôi thì nam chính và nữ chính được ở bên nhau rồi. Nên mọi người hóng tiếp nha. Đừng bỏ truyện. Tội mình lắm.