Vài ngày sau từ khi ra thông báo tuyển nhân viên bảo vệ, ông Nhiên đã nhận rất nhiều đơn xin ứng tuyển khiến ông cảm thấy chuyện này rất lạ nhưng ông không có quyền quyết định nên chỉ đành theo sau Vương Thanh để bảo vệ cô tránh những trường hợp xấu xảy ra. Ông đưa một chồng đơn đưa cho cô xem. Chính cô cũng khá ngạc nhiên về điều này.
Sáng hôm nay theo như lời của Vương Thanh đã mời tất cả mọi người ứng tuyển đến, và đương nhiên có cả Trịnh Thiên nhưng anh đã cải trang bề ngoài của mình để cô không nhận ra mình. Lúc này mọi người đang đứng trong phòng khách của biệt thự, vẫn còn thời gian trước khi đúng hẹn thử việc nên buộc mọi người phải chờ cho thời gian tới. Còn cô vẫn chưa ra phòng khách mà bây giờ cô đang ở phòng âm nhạc, đứng trước cây đàn dương cầm đã lâu cô chưa ngồi đàn. Lúc trước cô hay ngồi ở đây để đàn cho ba mẹ và ông nghe nhưng rồi khi cha mẹ cô mất cô đã không còn đụng đến cây đàn nào nữa. Cô cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ đàn nữa, nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại muốn đàn. Ngồi xuống ghế mở hộp đàn lên. Ngón tay thanh mảnh của cô khẽ nhấn một phím khiến nó vang lên một tiếng "ting" nhẹ nhàng. Thấy đàn vẫn còn tốt, cô để tay lên phím đàn và đánh một điệu nhạc. Điệu nhạc này có tên là "Time to grow".
Bản nhạc nghe hơi buồn có lẽ vì nó xuất phát từ tâm tư của Vương Thanh lúc này. Cô nhớ Trịnh Thiên, nhớ đến da diết nhưng lại không có cách để cả có thể ở bên nhau. Cô nhắm mắt nhấn phím đàn, theo từng âm điệu của bản nhạc mà từng khuôn mặt của anh hiện lên trong tâm trí cô. Tiếng đàn của cô vọng đến phòng khách, mọi người nghe thấy thì không ngừng tấm tắc mà khen, ngay cả anh lúc này cũng không ngờ được là cô biết chơi đàn. Nhưng sao anh lại cảm thấy buồn như vậy, anh sắp được gặp cô, được ở bên cô thì đáng lý ra là anh phải vui mừng mới phải chứ. Nhưng khi nghe thấy tiếng đàn thì anh lại cảm thấy buồn. Có phải em đang đàn khúc nhạc này không??? Em đang buồn sao??? Em đang có tâm sự gì sao??? Hàng ngàn câu hỏi trong đầu anh nhưng anh lại không có cách nào để nói thành lời.
Bản nhạc kết thúc, đôi mắt của Vương Thanh mở ra, một đôi mắt vô hồn. Ông Nhiên lúc này bước vào cung kính mà nói với cô.
- Tiểu thư, đã đến giờ. Người cũng đã đến đủ rồi.
- Ta biết rồi.
Vương Thanh đáp lời một cách máy móc không sức sống. Bây giờ cô đang nghĩ gì vậy chứ, cô và anh bây giờ như đường song song không làm sao mà giao nhau được. Thầm thở dài trong lòng rồi cô đứng lên mà xuống phòng khách. Ông Nhiên đứng nghiêm trước mặt mọi người mà nói lớn.
- Tất cả im lặng. Ngay bây giờ tôi sẽ là người khảo nghiệm năng lực của mọi người. Nhưng trước hết, tôi xin cảnh báo mọi người một chuyện. Công việc mà mọi người muốn nhận không hề đơn giản như mọi người nghĩ. Công việc này sẽ đưa tính mạng của mọi người gặp nguy hiểm. Nhẹ thì bị thương, còn nặng thì tử vong. Nên trước khi đi vào khảo nghiệm thì những người muốn bảo toàn tính mạng thì nên rời khỏi nơi đây. Những người còn lại hãy đi theo tôi.
Ông Nhiên nói một cách nghiêm túc và hệ trọng. Một số người nghe xong thì sợ sệt mà từ từ rời đi. Còn khoảng người thì đi theo ông Nhiên và tất cả đều là thuộc hạ của Trịnh Thiên, đương nhiên cũng có anh. Ông Nhiên đưa họ đến một phòng, đúng hơn là một sân đấu. Ông đứng giữa phòng đứng nghiêm nhìn một lượt những người đang đứng trong phòng thì nói.
- Bây giờ tôi sẽ ra đề khảo nghiệm. Rất đơn giản, mọi người có phút để chia làm đội và lên kế hoạch tấn công. Qua phút thì trận đấu bắt đầu, đội nào thắng cuộc thì sẽ chính thức nhận việc. Thời gian bắt đầu.
Ông Nhiên kết thúc lời nói của mình thì mọi người bắt đầu chia đội. Trinh Thiên đã chọn những người tinh nhuệ nhất để lập đội và chính anh là người lên kế hoạch. Vương Thanh ngồi trong phòng quan sát gần đó, từ phòng có thể nhìn thấy toàn bộ sân đấu qua tấm kính một chiều nên anh không hề hay biết cô đang ở gần anh. Từ phòng quan sát cô nhìn chằm chằm vào anh mà không hề biết anh là Trịnh Thiên, cô không hiểu sao lại chú ý đến từng cử chỉ hành động của người đàn ông này. Một người đàn ông lạ mặt nhưng cô lại có cảm giác thân quen. Nhưng người này lại giống một người đến lạ thường, gương mặt thì không giống như cử chỉ lời nói thì lại giống. Chẳng lẽ là anh đã cải trang để đến đây. Trong lòng cô lúc này rất hỗn loạn, cô vừa mong đó là anh nhưng cũng không mong là anh.
phút trôi qua, Trịnh Thiên cũng đã bàn xong chiến lược thì trận đấu bắt đầu diễn ra. Trận chiến thật hỗn loạn nhưng có thể nhìn ra đội của anh đang có lợi thế hơn. Vương Thanh quan sát trận đấu mà càng lúc càng cau mày, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn vào người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.
Trận chiến dần kết thúc và phần thắng đương nhiên nghiêng về đội Trịnh Thiên. Ngay khi anh định kết thúc thì tiếng vỗ tay vang lên khiến tất cả mọi người ngạc nhiên mà nhìn về phía phát ra tiếng. Một cô gái trẻ trong chiếc váy màu xanh đậm, thiết kế vừa cổ điển lại vừa hiện đại khiến cô trông thật nổi bật. Người đó không ai khác chính là Vương Thanh. Anh nhìn cô lúc này vừa quan mà vừa lạ, cô không giống như năm trước, nét đẹp không chỉ thanh khiết mà thêm phần mặn mà hơn, có thể nói là cô đẹp hơn xưa rất nhiều. Vương Thanh thản nhiên đi đến trước mặt mọi người. Họ cũng nháo nhào lên đứng thành hàng. Cô khi đứng trước mặt mọi người thì ông Nhiên cũng nghiêm giọng mà nói.
- Xin giới thiệu với mọi người. Đây là Vương Thanh, là người mà mọi người sẽ bảo vệ sau này.
Ông Nhiên nói xong thì mọi người đồng đều cúi người chào Vương Thanh. Cô đứng đó gương mặt cười như có như không mà nhìn những người đứng trước mặt mình mà nói.
- Rất cảm ơn mọi người đã đến ngày hôm nay. Cuộc khảo nghiệm này chỉ mang tính chất sắp xếp công việc mà thôi. Bởi vì ngay từ lúc mọi người bước vào căn phòng này đã chính thức được nhận. Ông Nhiên sẽ là người sắp xếp công việc cho mọi người dựa vào khả năng lúc nãy mà mọi người đã thể hiện. Rất hoan nghênh mọi người đến với Vương thị.
Nói xong thì Vương Thanh quay người đi về phía cánh cửa. Lúc đi ngang qua Trịnh Thiên thì đôi mắt của cô và anh liền gặp nhau nhưng cô lại không biểu hiện gì mà đi ra khỏi phòng. Lúc này ông Nhiên hắng giọng nói.
- Như mọi người đã nghe thì mọi người chính thức được nhận việc ở đây...
Trịnh Thiên không hề chú ý đến lời nói của ông Nhiên lúc này. Trong đầu anh bây giờ chỉ có Vương Thanh mà thôi.Cô sau khi ra khỏi căn phòng lúc nãy thì đến thư phòng ngay. Cô bây giờ đang đứng bên cửa sổ sau bàn làm việc mà nhìn ra ngoài vườn. Ông Nhiên sau khi xong việc thì liền đến phòng của cô ngay. Cô nhìn ông Nhiên rồi lại nhìn ra ngoài lần nữa, cô nhàn nhã nói.
- Ông thấy đợt tuyển nhân viên lần này có vấn đề gì không???
- Thưa tiểu thư, tôi thấy đợt tuyển lần này rất tốt, tuy không bằng với người của chúng ta nhưng cũng có thể nói là năng lực cũng rất tốt.
- Vậy sao??? Vậy ông thấy người này như thế nào???
Vương Thanh gật gù đồng ý với lời nói của ông rồi đi đến bên cạnh bàn làm việc cầm một tờ giấy rồi đưa cho ông Nhiên mà nói. Ông Nhiên cầm tờ giấy nhìn là sơ yếu lí lịch của người đăng ký hôm nay tên Tư Hoàng. Ông nhìn sơ qua một lần rồi nói.
- Người này là người có khả năng tốt nhất. Trong trận đấu vừa rồi cậu ta đã thể hiện tốt nhất.
- Vậy sao???
- Tiểu thư, cô thấy có vấn đề gì sao???
- Cũng không hẳn, chỉ là ta cảm thấy lạ. Dường như tất cả đều được huấn luyện một cách bài bản. Hơn nữa nếu là một người được huấn luyện bên ngoài mà không phải trong hắc đạo thì khi tham gia trận chiến vừa rồi chắc chắn sẽ có chút lúng túng. Nhưng ngược lại hoàn toàn, tất cả đều không hề tỏ ra lúng túng hay hoảng loạn chút nào.
- Tiểu thư, có khi nào là người của kẻ thù phái đến hay không???
- Không. Nếu là người được phái đến để ám sát ta cũng không thể phái nhiều người như vậy. Ta không nghĩ họ có ác ý.
Vương Thanh ngồi xuống mà nhớ lại trận đấu lúc nãy, nhất là khi cô thấy người đàn ông tên Tư Hoàng này thì cô luôn cảm thấy trong lòng có chút gì đó rạo rực. Ông Nhiên lo sợ khi nghe cô nói, càng nghi hoặc hơn khi nghe nói rằng họ không có ác ý nhưng mục đích của họ là gì??? Ông Nhiên lo lắng hỏi.
- Vậy tiểu thư định thế nào???
- Dù gì chúng ta cũng đang cần người, vậy thì cứ làm giống như bình thường là được. Riêng người này...ngày mai ông hãy gọi người này đến khu vườn hoa cho tôi.
Ông Nhiên ngạc nhiên nhìn Vương Thanh. Lần đầu tiên cô cho người ngoài đi vào vườn hoa đó. Rốt cuộc thì người này có quan hệ gì với cô mà cô lại cho phép người này vào khu vườn đó. Vương Thanh mặc kệ ánh mắt ông Nhiên đang nhìn mình mà chăm chăm vào tấm hình chân dung của Tư Hoàng, không biết cô đang nghĩ gì cả.
Trịnh Thiên sau khi nghe ông Nhiên phân công công việc thì được đưa đến phòng dành cho người làm. Căn phòng nhỏ hơn căn phòng của anh ở thường ngày rất nhiều nhưng anh chấp nhận. Tư Hoàng là cái tên giả Trịnh Thiên dùng để tham gia thi tuyển. Anh chỉ muốn bảo vệ Vương Thanh nhưng lại sợ cô trốn tránh anh nên anh mới dùng biện pháp này. Lúc anh gặp cô ở căn phòng đó, anh như luôn cảm thấy cô đã phát hiện ra anh, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra cả, hay là anh cảm nhận sai. Sao cũng được, dù sao thì anh cũng đã được ở lại, vậy là tốt rồi.
Buổi tối hôm đó, sau khi Vương Thanh làm xong tất cả công việc và chuẩn bị đi ngủ thì cô lại không tài nào ngủ được. Cô ngồi trên giường, tay cầm chiếc khăn tay của Trịnh Thiên nhưng đôi mắt lại vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô trầm tư suy nghĩ về điều gì đó nhưng không ai biết được.