Vương Thanh sai người tìm kiếm xem có manh mối gì liên quan đến hắn không. Nhưng không tìm được gì cả. Cô không bỏ cuộc vẫn sai tiếp tục tìm đến khi nào có thì mới chịu ngừng.
Rời khỏi căn nhà hoang đó, Vương Thanh liền đi vào vườn hoa và lệnh xuống không một ai được phép đến tìm cô, ngay cả Trịnh Thiên. Từ lúc tận mắt nhìn cô đập tan màn hình chỉ để xả cơn giận trong lòng khiến anh có chút tò mò về người cô đang tìm cũng như lo lắng sợ rằng cô sẽ làm điều gì đó tổn thương bản thân. Nhưng bây giờ anh chỉ là một vệ sĩ nhỏ bên cạnh cô thì anh đâu thể làm được gì.
Trời đã khuya nhưng Vương Thanh vẫn không ra khỏi vườn. Trịnh Thiên lo lắng nhìn về phía cửa kính. Không biết cô đang làm gì mà không chịu ra ngoài cả bữa tối cũng không chịu ăn. Đang lo lắng suy nghĩ thì bỗng giọng của ông Nhiên phát ra từ sau lưng anh.
- Tiểu thư vẫn chưa ra sao???
Ông Nhiên cũng đang lo lắng cho Vương Thanh. Bây giờ, Trịnh Thiên cũng chỉ biết lắc đầu. Ông Nhiên thở dài nhìn về phía cửa kính mà nói.
- Đây là lần thứ tiểu thư nhốt mình như vậy.
- Tôi mạn phép hỏi một chuyện được không???
- Chuyện gì???
- Người đàn ông đó và tiểu thư giữa người họ có mối quan hệ gì??? Tại sao nhìn tiểu thư có vẻ rất hận hắn nhưng hắn lại muốn cưới tiểu thư.
- Chuyện này tiểu thư không cho phép bất cứ ai hỏi tới.
Trịnh Thiên thắc mắc hỏi ông Nhiên, khi nghe câu trả lời từ ông Nhiên thì anh vẫn không hiểu Vương Thanh sao lại hành động như vậy. Ông Nhiên sau khi nói xong thì cũng rời đi để lại anh đứng ở đó. Một hồi sau cô vẫn không ra ngoài, anh mạnh dạn gõ cửa gọi cô nhưng không thấy cô trả lời. Bất đắc dĩ anh mở cửa để đi vào thì ngay trước mắt anh là hình ảnh cô đang nằm trên ghế sofa trong vườn, đôi mắt cô nhắm lại, chân cô được đắp bằng tấm chăn mỏng, dưới đất là mấy vỏ chai rượu rỗng, trên bàn là ly rượu đỏ đã được rót đầy và chai rượu đang uống dở. Cô uống rượu sao???
Vương Thanh cảm thấy có người tới thì từ từ mở ra, gương mặt đỏ do cồn, đôi mắt mơ màng nhìn Trịnh Thiên. Ban đầu cô không thấy rõ là anh nhưng một hồi sau thì cô nhìn thấy rõ là anh, cô mới nói trong mem rượu.
- Là anh sao, Tư Hoàng??? Tôi đã dặn là không được bước vào đây khi không được tôi cho phép mà.
- Xin lỗi tiểu thư. Nhưng tôi lo lắng cho người nên tôi mới bạo gan đi vào. Mong tiểu thư trách phạt.
Trịnh Thiên tuy lo lắng cho Vương Thanh lúc này, nhưng anh vẫn biết mình phải giữ khoảng cách với cô. Cô nhìn anh chăm chằm mà không nói gì, rồi mệt mỏi nói, đôi mắt nhìn về phía nụ hoa trắng sắp nở kia.
- Bỏ đi, anh vào đây cũng tốt. Ngồi ngắm hoa nở với tôi.
Trịnh Thiên khó hiểu nhìn theo hướng Vương Thanh đang nhìn. Một cái cây toàn lá xanh chỉ duy nhất có một nụ hoa trắng giữa một vườn hoa nở rộ này, trông nó thật trơ trọi giữa vườn hoa. Mà anh lại thấy cô chăm cho cái cây này rất kĩ nhưng chưa thấy nó nở hoa lần nào dù đã có nụ. Vương Thanh biết anh không biết gì cái cây này nên cô mở miệng nói.
- Đây là cây quỳnh, hoa của nó được gọi là hoa quỳnh. Loài hoa duy nhất nở vào ban đêm.
Trịnh Thiên ngạc nhiên khi nghe Vương Thanh nói. Hoá ra đây chính là hoa quỳnh mà cô đã nói với anh, muốn anh tìm cách làm cho hoa nở vào ban ngày. Nhưng anh vẫn không thể làm được. Dù anh đã dựng lên một nhà kính và đặt nhiều loại hoa quỳnh khác nhau về để tìm cách nhưng anh vẫn không tìm ra được đáp án. Cô không để ý để biểu cảm của anh lúc này mà hỏi anh.
- Anh có nghe qua truyền thuyết về loài hoa này không???
Trịnh Thiên lắc đầu. Vương Thanh mỉm cười, vươn tay với lấy ly rượu một hơi uống cạn. Nồng độ cồn trong rượu ngấm vào da thịt cô khiến cô tê dại. Đôi mắt cô lờ đờ nhìn vào ly rượu rỗng rồi nhìn nụ hoa trắng kia mà nói.
- Truyền thuyết kể rằng vào thời nhà Tùy, có một cô gái khoảng tuổi tên là Quỳnh. Nàng thùy mị, nết na lại có gương mặt xinh đẹp nên ai cũng mến và thương nàng. Ở tuổi nàng thì một cô gái bình thường đã có gia đình, nhưng vì nhà nàng quá nghèo bị người khác chê là không môn đăng hộ đối, hoặc những người thương nàng thì lại quá nghèo không mua nổi sính lễ để dạm hỏi nên nàng chỉ đành ở vậy mà gánh xôi đi bán cho nhóm thư sinh đi ngang qua để nuôi mẹ già và em thơ. Trong nhóm thư sinh đó có một chàng trai tên là Giao, là một thư sinh ưu tú lại lịch thiệp. Nhưng nhà chàng cũng nghèo hơn nữa chỉ lo đèn sách nên chưa tính chuyện thành thân với ai. Ngày ngày chàng cũng giống như bao thư sinh khác dành một đồng để mua nắm xôi của nàng. Nhưng khi thấy nàng chàng chỉ đứng ngẩn ngơ nhìn nàng mà không biết làm gì. Nàng cũng biết chàng đang yêu nàng nhưng nàng chỉ có thể đáp lại tình cảm và ánh mắt của chàng bằng cái cúi chào. Gương mặt ửng hồng chưa từng có của nàng lúc đó lại khiến chàng trai kia càng si tình, đắm đuối nhiều hơn. Chàng tự hứa với mình sẽ gắng học hơn, thi đỗ làm quan để hỏi Quỳnh về làm vợ. Nhưng ai oán thay, một thư sinh vốn là con quan đã có vợ nhưng say mê sắc đẹp của Quỳnh mà nhiều lần gạ gẫm Quỳnh nhưng không thành. Rồi lợi dụng chức quyền của cha hắn mang vàng bạc châu báu sang nhà Quỳnh để hỏi nàng về làm vợ lẽ. Nhưng Quỳnh vì chờ Giao nên đã khéo léo từ chối rằng nàng là con gái đầu lòng phải chịu tang bố, chờ cho mùa bắp rồi hãy mang sinh lễ sang. Mục đích là để chờ chàng Giao mang lễ vật đến trước họ thì thế là xong. Cuối cùng thì ngày thi cũng tới, Giao cũng đã kịp nói hẹn ước với Quỳnh trước khi lên đường. Nhưng chàng đi một mạch năm không hề có tin tức. Nghe đâu chàng đã thi đỗ và được bổ nhiệm làm quan ở một nơi xa. Cũng có thể là Giao đã quên Quỳnh mà lấy vợ sinh con. Nhà thư sinh con quan lại mang lễ vật đến dạm hỏi thêm lần nữa nhưng nàng quyết không lấy tên vô học đó nên đã xin được đi tu. Trớ trêu thay, nàng lên chùa chưa được bao lâu thì Giao đã mũ áo kim khôi về làng. Vừa bước vào làng thì việc đầu tiên là chàng hỏi về người con gái năm xưa. Khi nghe người ta nói nàng đã lên chùa thì chàng liền oán trách số phận. Hơn năm qua, chàng không hề lấy vợ, chàng tuân chỉ vua đi trị thủy một vùng nghèo khó. Công việc xong nhà vua ban thưởng cho chàng rất nhiều ngọc ngà châu báu nhưng chàng cũng đem chia cho dân khiến vua cảm động liền triệu vào cung. Nhưng có người nói với vua rằng chàng không muốn ban thưởng gì chỉ muốn về quê nhà thăm mẹ già. Thế là vua ban xe, ngựa cho chàng về quê thăm mẹ. Chàng Giao nghe kể sự tình về Quỳnh thì liền lên chùa tìm nàng. Trên chùa, Quỳnh ngày ngày chăm chỉ gõ mõ tụng kinh nhưng hình bóng chàng thư sinh nghèo ngày xưa vẫn im đậm trong tim nàng khiến nàng không thể nguôi đi tình cảm trong lòng. Cũng vì chờ đợi quá lâu nên sắc đẹp của nàng cũng đã tàn phai, nụ cười của nàng cũng đã không còn. Vì nàng đã cắt đứt mọi duyên nợ trần tục nên nhà chùa không cho nàng rời chùa. Biết chàng đến thăm mình nhưng nàng không dám gặp vì sợ chàng sẽ không chịu nổi khi thấy bộ dạng tiều tụy của mình. Hơn nữa quy định của nhà chùa lúc đó là không được phép gặp người khác giới. Giao ra về nhưng tiếng tụng kinh gõ mõ luôn ám ảnh chàng. Chàng cũng không quên được hình bóng của người yêu nên thỉnh thoảng tìm cớ lên thăm nàng. Quỳnh cố quên tất cả sự đời, dồn tâm huyết vào việc tụng kinh gõ mõ. Nhưng chuyện tình nào dễ quên như vậy, hình bóng của Giao cứ chập chờn trong tâm trí. Nàng trở nên bị tình, suy lụy. Nàng lại không ăn uống, nàng đâm ra lụy tình mà chết khô chết héo. Nhà chùa cảm động trước tình cảm của nàng nên họ đem xác nàng hỏa táng rồi mang tro cốt của nàng thổi hồn vào một bức tượng đồng trinh. Một dúm tro tàn bay ra rơi xuống bãi đất trống trước cổng chùa. Vài hôm sau người ta thấy chỗ đó mọc lên một loài cây có lá mà không có cành, giống như cái cây này. Đúng nửa đêm, sương rơi, gió khẽ, cây bỗng rung rung, nghiêng mình nở ra một bông hoa, trắng muốt ngọc ngà, hương thơm ngào ngạt. Chàng Giao sau hàng chục lần lên chùa nhưng không tìm được Quỳnh thì cũng trở nên bị lụy. Chàng trở về mà không ăn không uống, rồi cũng bị bệnh tương tư mà chết. Chỗ nấm mồ chàng mọc lên một cái cây có cành mà không có lá, cứ tươi xanh mãi giữa nắng trưa. Người ta đem trồng cây đó cạnh cây quỳnh, cây quỳnh bỗng tựa vào cây đó mà trở nên tươi tốt rồi nở hoa ngay vào ban ngày như thể cây được chắp thêm lá.
Vương Thanh thẫn thờ mà kể. Mặc kệ người bên cạnh có nghe hay không cô chỉ muốn nói để thỏa mãn bản thân mình. Nói đến đây thì cô ngừng một lát rồi nhìn Trịnh Thiên đang đứng thẫn thờ nhìn nụ hoa trắng sắp nở kia. Cô nói như đang nhắc nhở cho ai đó.
- Vậy nên người ta luôn có tục lệ trồng cây quỳnh cùng cây giao nếu muốn nó hở hoa vào ban ngày.
Trịnh Thiên nghe đến đây thì đã hiểu được tại sao anh không thể khiến cây quỳnh nở hoa vào ban ngày. Nhưng tại sao cô cũng không trồng cây giao cũng cây quỳnh như trong truyền thuyết. Anh thắc mắc nhìn Vương Thanh đang ngồi chờ hoa nở mà hỏi.
- Vậy tại sao người lại không trồng cây giao???
- Tôi sẽ không bao giờ trồng nó cùng cây giao đâu...bởi vì nó cũng giống như tôi. Luôn cô đơn lạc lõng giữa cuộc đời toàn bóng đêm nay.
Ngay vừa lúc Vương Thanh dứt câu nói thì nụ hoa cũng bắt đầu bung nở, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp khu vườn đi thẳng vào mũi của Trịnh Thiên khiến anh cảm thấy dễ chịu. Anh nhớ mùi hương này là mùi hương quen thuộc của cô. Chỉ có một mình cô mới có mùi hương nhẹ nhàng lại ngọt ngào như vậy. Anh nhắm mắt thưởng thức hương thơm ngọt ngào rồi mở mắt ra nhìn cô lúc này đã ngủ say do men rượu. Anh nhìn gương mặt cô lúc này rồi lại nhìn bông hoa trắng ngọc ngà kia. Quả thật cô rất giống với hoa Quỳnh trắng nổi bật giữa màn đêm.