Trịnh Thiên ngắm nhìn Vương Thanh ngủ cho đến khi hoa quỳnh tàn thì anh đến bên cạnh ghế, rồi nhẹ nhàng bế cô lên theo kiểu công chúa. Anh ôn nhu nhẹ nhàng nhất có thể để tránh cô tỉnh lại. Ngay khi cô dựa vào lòng của anh, cô cũng vô thức mà dụi đầu vào lồng ngực vạm vỡ của anh, khiến anh có chút dừng lại mọi động tác. Nhưng thấy cô không có vẻ gì là tỉnh lại thì anh mới yên tâm mà bước đi.
Trịnh Thiên bước trên hành lang, đôi khi lại kiểm tra xem người trong lòng có tỉnh hay không. Khi anh đến phòng khách thì bắt gặp ông Nhiên. Ông Nhiên nhìn thấy Vương Thanh đang được anh bế trong lòng thì hết sức ngạc nhiên. Ông Nhiên cũng biết cô không cho phép thuộc hạ của mình làm trái lệnh cô, hơn nữa cô cũng không để ai chạm vào người mình. Nhưng anh không những trái lệnh cô mà bước vào vườn hoa, đã vậy không chỉ chạm vào người cô mà còn bế cô trong lòng mà không có chút phản ứng nào dù là lúc say hay lúc tỉnh. Ông tròn mắt nhìn cô rồi nhìn anh mà lúng túng nói.
- Tiểu thư...cậu...
- Làm phiền ông mở cửa phòng tiểu thư giúp tôi.
Trịnh Thiên lên tiếng cắt ngang lời ông Nhiên định nói. Ông Nhiên nghe anh nói thì ngập ngừng gật đầu rồi đi trước anh, còn anh bế cô theo sau ông Nhiên. Đến cửa phòng của cô, ông Nhiên mở cửa phòng giúp anh nhưng ông không dám đi vào nên tránh sang một bên để anh bể cô vào trong. Anh bế cô vào phòng rồi đi thẳng đến chiếc giường với tấm màn màu hồng nhạt. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi cẩn thận đắp chăn cho cô. Lúc này cô lật người một chút trên đôi mi cong dài của cô đọng nước. Anh nhìn thấy những giọt nước đó thì đưa tay lên lau mà trong lòng thầm nghĩ. Cô khóc sao??? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến cô đau khổ đến mức phải khóc trong giấc mơ???
Trịnh Thiên vuốt ve gương mặt Vương Thanh một hồi thì mới đứng lên định ra ngoài. Lúc này anh mới để ý đến căn phòng của cô. Dù lần nào anh cũng leo cửa sổ lẻn vào phòng này nhưng anh chưa bao giờ thực sự để ý căn phòng, điều anh chú ý lúc đó chỉ có cô.
Nhìn khắp căn phòng Trịnh Thiên mới phát hiện căn phòng này không giống phong cách thường ngày của cô, mà lại giống với phong cách của thiếu nữ mới tuổi trăng tròn hơn. Nhìn toàn bộ bày trí trong phòng một lượt, ánh mắt của anh dừng lại trên khung ảnh để trên bàn học. Bước đến gần bàn học anh mới nhìn thấy rõ đó là khung ảnh gia đình cô. Trong ảnh có một người đàn ông và một người phụ nữ nhìn rất giống cô, một đứa bé mới sinh còn bọc trong khăn và một cô gái trẻ đoán trừng chính là cô. Cô gái trong bức ảnh lại có gương mặt thanh khiết với nụ cười trong sáng không hề giống với nụ cười của cô bây giờ. Anh nhìn cô trong bức hình rồi lại nhìn cô đang say giấc trên giường. Ngẫm nghĩ một hồi rồi anh đặt khung hình lại trên bàn rồi bước đi về phía cửa phòng.
Trịnh Thiên vừa mở cửa phòng ra thì gặp ông Nhiên đứng trước cửa. Ông Nhiên vẫn đứng đó mà không hề rời đi. Ông Nhiên thấy anh bước ra thì nhìn vào trong phòng cô rồi lại nhìn anh mà nghiêm nghị nói.
- Cậu theo tôi. Chúng ta nói chuyện một chút.
Nói rồi ông Nhiên đi một mạch không để Trịnh Thiên lên tiếng từ chối. Ngay khi ông Nhiên rời đi thì anh cũng đi theo ông. Đến một cửa sổ trên hành lang cách xa phòng Vương Thanh. Ông Nhiên dừng bước không quay lại nhìn anh mà nói.
- Rốt cuộc cậu là ai???
- Ông nói vậy là ý gì???
Trịnh Thiên nghe cũng hơi bất ngờ nhưng vẫn là không để lộ thân phận của anh như vậy anh sẽ không thể ở bên Vương Thanh được nữa. Ông Nhiên nghe câu trả lời của anh thì có chút bất mãn mà quay phắt người lại nhìn anh. Thật ra ông đã nghi ngờ anh từ lâu nhưng thấy anh không có hành động gì kỳ lạ nên ông không lên tiếng. Nhưng hôm nay thấy anh bế cô như vậy khiến ông không khỏi nghi ngờ hơn. Khi ông Nhiên quay lại nhìn anh, thấy anh không có vẻ gì là sợ sệt hay lúng túng nhưng điều đó không làm sự ngờ vực trong lòng ông giảm đi. Ông Nhiên nói.
- Cậu không phải là Tư Hoàng. Cậu là ai??? Tại sao lại muốn tiếp cận tiểu thư??? Mục đích của cậu là gì???
Nghe thấy câu hỏi của ông Nhiên, Trịnh Thiên ngoài mặt thì không hề hấn gì với câu hỏi đó nhưng trong lòng anh lúc này đang cố trấn tĩnh bản thân. Anh có khi nào bị lộ thân phận rồi hay không??? Tại sao ông Nhiên lại hỏi anh như vậy??? Ông nghi ngờ anh rồi sao??? Cô có nghi ngờ anh như ông không??? Hàng loạt câu hỏi trong đầu anh khiến anh hỗn loạn trong lòng như ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh hít một hơi thật sâu rồi nói.
- Ông đang nói gì vậy??? Tôi không phải Tư Hoàng thì tôi là ai??? Tôi cũng chẳng có mục đích gì để tiếp cận tiểu thư cả. Tôi là vệ sĩ riêng của cô ấy thì tất nhiên tôi phải bảo vệ tiểu thư. Ông Nhiên có phải là ông đã già rồi nên lẩm cẩm hay không???
Ông Nhiên cũng biết có hỏi Trịnh Thiên cũng không có đáp án nhưng vẫn là muốn hỏi anh cho ra lẽ. Đến khi ông nghe được câu cuối cùng của anh thì không kiềm chế tức giận mà nắm lấy cổ áo anh. Anh cũng đoán được ông sẽ hành động như vậy nhưng vẫn để mặc ông nắm lấy cổ áo mình. Ông nắm lấy cổ áo anh nhưng không ra quyền. Ánh mắt của ông và của anh đều trừng lên nhìn nhau, không ai chịu thua ai. Bỗng ông nắm cổ áo hất anh ra rồi rít lên mà nói.
- Cậu tốt hơn hết là đừng để tiểu thư chịu bất cứ tổn hại gì. Nếu như để tôi biết được cậu phản bội tiểu thư hay để tiểu thư bị một chút thương tích. Tôi nhất định sẽ tính sổ với cậu.
Nói xong, ông Nhiên không chần chừ mà rời khỏi. Trịnh Thiên thì đứng tại chỗ nhìn ra cửa sổ. Anh sẽ phản bội cô sao??? Sẽ làm cô bị thương ư??? Thật hoang đường mà. Anh muốn ở bên cô, muốn bảo vệ cô không kịp thì có lý do gì anh lại đi tổn thương cô chút. Nhưng liệu cô có chấp nhận sự bảo vệ này của anh hay không??? Cô luôn tìm cách trốn tránh anh. Mặc kệ anh thổ lộ tình cảm chân thành đến đâu, cô vẫn thẳng thừng từ chối. Nghĩ đến đây anh tự cười giễu mình, nhìn lại khung cảnh buổi đến một lần nữa rồi xoay người bước về phòng.
Sáng hôm sau, ánh nắng từ ngoài cửa sổ xuyên qua tấm màn cửa chiếu sáng căn phòng. Người con gái có gương mặt như thiên thần đang nằm trên giường cũng từ từ mở mắt. Vương Thanh mở đôi mắt long lanh của mình ra nhưng ngay lập tứ cô liền mắt mắt lại. Cô tỉnh lại không phải do ánh nắng mà là do cơn đau đầu. Có lẽ hôm qua cô đã uống quá nhiều nên bây giờ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Cô gượng ngồi dậy trên giường, cơn đau đầu càng ngày càng đau hơn khiến cô nhíu mày lại. Tay đưa thái dương mà day day, muốn để cơn đau bớt đi nhưng không có hiệu quả.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Vương Thanh mặc kệ ai đang đứng ngoài cửa. Cô đau đến nỗi chẳng muốn quan tâm ai sẽ đi vào căn phòng này. Cô ngồi trên giường vừa gỗ đầu để đỡ đau vừa nói.
- Vào đi.
Cánh cửa mở ra, người đứng sau cánh cửa là Trịnh Thiên. Anh biết Vương Thanh sau khi thức dậy sẽ bị đau đầu nên nhờ người nấu canh giải rượu từ sớm mang lên cho cô. Thấy cô đã tỉnh, đang ngồi trên giường mà vuốt trán thì đi nhanh đến bên giường đưa bát canh trước mặt cô mà nói.
- Tiểu thư, tôi nhờ người nấu canh giải rượu cho cô. Cô mau uống như vậy sẽ đỡ đau hơn.
Vương Thanh nhìn bát canh trong tay Trịnh Thiên rồi lại nhìn gương mặt anh. Thấy anh dường như đang lo lắng cho mình thì vươn tay nhận bát canh đưa lên miệng uống. Quả nhiên có hiệu quả, cơn đau đầu của cô đỡ hơn rất nhiều. Uống hết canh, cô đưa bát rỗng lại cho anh. Anh nhìn gương mặt cô đã đỡ hơn lúc nãy thì cũng yên tâm hơn. Cô dường như nhớ ra chuyện gì thì lên tiếng hỏi anh.
- Làm sao tôi lại ngủ trong phòng??? Tôi nhớ là hôm qua tôi đang ở vườn hoa để ngắm hoa nở mà. Sao bây giờ tôi lại ở trong phòng rồi???
Trịnh Thiên chợt sững người khi nghe Vương Thanh hỏi. Anh hơi lúng túng không biết nên nói thế nào cho đúng. Chẳng lẽ cứ thẳng thừng nhận rằng anh đã bế cô sao. Vương Thanh thấy vẻ lúng túng của Trịnh Thiên thì cũng đoán ra được phần nào. Cô thở dài rồi chán nản nói.
- Thôi bỏ đi. Anh ra ngoài chuẩn bị. Chúng ta đến công ty.
Trịnh Thiên thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Cũng may là cô không ép, nếu không thực sự không biết nói sao với cô. Anh hơi cúi đầu xuống rồi lui ra ngoài. Cô ngồi trên giường dựa lưng vào thành giường, tay vuốt mi tâm. Chuyện hôm qua cô không phải không nhớ, nhưng vẫn là không biết bản thân ngủ từ lúc nào. Chỉ nhớ cô đang ngồi trong vườn hoa chờ hoa quỳnh nở, cô cũng có uống chút rượu, cũng nhớ anh hôm qua đã vào vườn hoa, cô còn nói cho anh biết cách trồng hoa quỳnh để hoa nở vào ban ngày. Nhưng lại không nhớ mình ngủ say đến mức có người đưa mình lên phòng cũng không hay.
Lúc nãy, khi hỏi Trịnh Thiên về vấn đề này, thấy anh lúng túng cô cũng đoán ra được là do anh đưa cô về phòng. Nhưng liệu có ai khác thấy cô trong tình trạng say xỉn hay không. Ôi!!! Nghĩ thôi cũng đau đầu. Mong sao không ai thấy cô trong tình trạng đó.
Nghĩ xong, Vương Thanh vén chăn bước giống giường mà đi vào nhà tắm. Một lúc sau, cô bước ra quần áo chỉnh tề, gương mặt cũng tốt hơn lúc nãy khá nhiều. Cô ngồi xuống bàn trang điểm chải lại mái tóc đen dài của mình, trang điểm phấn nhẹ nhàng rồi mới bước ra ngoài.