Editor: Thơ Thơ
‘ ríu rít……’ ngoài cửa sổ, chim chóc ríu rít kêu không ngừng, mặt trời vừa mới nhú ra, sắc trời bao phủ ở giữa một mảnh đêm tối như cũ.
Tuyết Vi mở to mắt.
Cả đêm chưa chợp mắt, mí mắt sâu và đen. Cô niết tay khẽ ngồi dậy, vừa muốn xoay người xuống giường, liền nhìn đến Hoàng Phủ Minh nghiêng thân thể ngồi ở trên một cái ghế, đầu dựa vào vách tường, nặng nề ngủ.
“Ai……” Lo lắng thở dài, Tuyết Vi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cầm lấy chăn đắp thật cẩn thận ở trên người anh.
Quay đầu, vừa muốn ra khỏi phòng……
Đột nhiên!
Cổ tay bị bắt lấy, dọa Tuyết Vi giật mình một cái, còn không đợi cô mở miệng nói chuyện, phía sau liền truyền đến giọng nói Hoàng Phủ Minh lạnh băng: “Đi thăm Bạch tướng quân sao?”
Thân mình ngẩn ra.
Tuyết Vi bất đắc dĩ nở nụ cười, anh biết, a…… Anh cái gì đều biết.
Cô một đêm chưa ngủ, trằn trọc, chính là lo lắng thương thế Bạch Dạ nghiêm trọng hay không nghiêm trọng. Thơ_Thơ_diendanlequydon
“ừm……” Chậm rãi quay đầu lại.
Lúc này đây, Tuyết Vi không có phủ nhận, bởi vì cô biết, bất luận nói dối gì ở nơi này đều vô lực trước mặt người đàn ông có lực hiểu rõ cực mạnh.
“Rạng sáng lúc ba giờ, phó quan của anh ta gởi tin tức, Bạch tướng quân bị thương nội tạng, cũng không có nguy hiểm trí mạng.” Hoàng Phủ Minh mặt vô biểu tình trần thuật nội dung tin nhắn.
Tức khắc Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tôi đi ngủ một lát, anh cũng chạy nhanh về phòng đi ngủ một lát đi, không cần bồi tôi.”
Nhìn cô mang theo vẻ mặt tươi cười nằm trở về trên giường, Hoàng Phủ Minh cũng không cách nào an tâm đi vào giấc ngủ……
10 giờ sáng.
Một chiếc xe Hummer mang bảng số BH00000 chậm rãi chạy vào dinh thự Nhà họ Hoàng Phủ. Hai bên gia đinh sớm ra tới nghênh đón.
Mở cửa xe……
“Nhị thiếu gia.” Bọn gia đinh một mực cung kính hành lễ với Hoàng Phủ Minh.
“này, Minh, tôi hỏi anh một đường, anh cũng không chịu nói người nhà các người rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì, lập tức liền phải gặp mặt ba ba anh, tôi khẩn trương muốn chết, anh liền nói cho tôi một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không được sao?” Tuyết Vi theo sát ở phía sau Hoàng Phủ Minh, lải nhải hỏi.
Anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt cô một cái, liền lạnh giọng nói: “Trong chốc lát, cô cái gì đều đừng nói là đến nơi.” Nói xong, cửa biệt thự chủ mở ra.
Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi một trước một sau đi vào trong đại sảnh. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Hoàng Phủ Dương Vinh và Dạ Phi Nhã Lệ vừa thấy bọn họ trở về, mặt Hoàng Phủ Dương Vinh lập tức liền đen xuống, làm không khí trong biệt thự miễn bàn nhiều khẩn trương.
“Hoàng…… Hoàng Phủ bá phụ, Hoàng Phủ bá mẫu.” Tuyết Vi lễ phép chào hỏi hai người.
Dạ Phi Nhã Lệ lo lắng chỉ chỉ Tuyết Vi: “cô nói một chút, đứa nhỏ này, làm sao liền như vậy không làm người bớt lo chứ??”
Hả……
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Khó xử liếc mắt Hoàng Phủ Minh, cô cắn môi, không biết làm sao cúi thấp đầu xuống.
“Là tôi kêu Tuyết Vi bồi tôi cùng đi tham gia luyện tập quân sự!” Hoàng Phủ Minh đã lạnh lùng mở miệng.
Hoàng Phủ Dương Vinh vừa nghe, mày tức khắc ninh thành một đoàn: “Minh Nhi, con không có phụ nữ kề bên thì không được sao? Ngay cả tham gia luyện tập quân sự đều phải mang theo phụ nữ của con đi?” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Cha, con chỉ là cảm thấy……” con ngươi sâu không thấy đáy theo bản năng liếc mắt Dạ Phi Nhã Lệ: “Để Tuyết Vi đơn độc ở trong nhà không an toàn mà thôi!!”
“con nói gì vậy? Chúng tôi còn có thể hại người phụ nữ của con sao?!” Hoàng Phủ Dương Vinh bất mãn rống lên.
Đừng nói cảm xúc ông phản ứng kịch liệt, ngay cả Tuyết Vi đều cảm thấy Hoàng Phủ Minh nói câu này vô cùng không ổn, đây không phải rõ ràng có ý ám chỉ nói trong nhà có người mưu đồ gây rối sao?
Vì sao Hoàng Phủ Minh muốn nói ra như vậy? Cô không hiểu.
“Minh Nhi, từ hôm nay trở đi, kêu Tuyết Vi ngốc ở trong nhà đừng ra cửa!!”
“A??” Này không phải tương đương cầm tù cô sao? “Hoàng, Hoàng Phủ bá phụ, là Tuyết Vi nơi nào làm sai cái gì? Phải bị ngài trừng phạt cấm túc sao?”
“Hừ, cô còn không biết xấu hổ nói chuyện sao?! Nếu không phải vì cô có cháu đích tôn của Nhà họ Hoàng Phủ, cô cho rằng tôi sẽ kêu cô trở về cửa lớn Nhà họ Hoàng Phủ sao? Nhưng cô…… Nhưng cô vậy mà cũng không biết che chở cháu đích tôn của tôi một chút! Nếu cô không hiểu, tôi đây chỉ có thể cưỡng chế cô tới khi cô đã hiểu!!!”
Hả……
Điều này là cái gì? Thơ_Thơ_diendanlequydon
Vẻ mặt Tuyết Vi mờ mịt nhìn về phía Hoàng Phủ Minh: “Trường……?”
Còn không đợi cô hỏi ra lời, Hoàng Phủ Minh mặt vô biểu tình nói: “Cha, con đã nói xong, là con cưỡng bách Tuyết Vi cùng con tham gia luyện tập quân sự, huống hồ, Tuyết Vi ngốc ở bên người con chỉ để chiếu cố cuộc sống hàng ngày của con mà thôi, cũng không có bất luận hành động lớn gì.”
“Còn không có hành động lớn hả? A, con cho rằng cha không biết đêm qua lúc luyện tập quân sự, quân địch xâm nhập căn cứ luyện tập hả? Hơn nữa, người kia đi đường còn bắt cóc Tuyết Vi, làm Bạch Dạ bị thương??? Con thật khi cha là lão Quân Trường tiền nhiệm hồ đồ sao? Hay là cha đã điếc?? Cái gì cũng không biết??”
Rõ ràng, đối với chuyện đêm qua đã phát sinh Hoàng Phủ Dương Vinh biết rõ ràng.
Hoàng Phủ Minh không khỏi trào phúng nở nụ cười: “A, chuyện vừa mới xảy ra bất quá chỉ mấy giờ mà thôi, bên này cha hiểu biết quả là rõ ràng, xem ra con thực sự cần thiết phải tẩy sạch mọi người ở Quân Khu Bạch Hổ rồi!!!” Dứt lời, anh lôi kéo tay Tuyết Vi liền phải rời đi.
“Minh Nhi……” vẻ mặt Dạ Phi Nhã Lệ bất đắc dĩ kêu anh: “Cha con là lo lắng cho con, mới có thể đối với chuyện của con hỏi rõ ràng.”
“Lo lắng hả? A……” Đôi mắt Hoàng Phủ Minh vừa chuyển, chậm rãi xoay người qua, đối mặt với Dạ Phi Nhã Lệ: “Chẳng lẽ, không phải bà ‘ lo lắng ’ tôi, mới cùng cha tôi nói hết thảy sao?!” Thơ_Thơ_diendanlequydon
Tuyết Vi ở bên rõ ràng nhìn đến, giờ phút này ánh sáng ở trong mắt Hoàng Phủ Minh sắc bén như vậy, dường như ám chỉ cái gì, lại dường như tràn ngập địch ý đối với Dạ Phi Nhã Lệ.
Vì sao sẽ có ánh mắt như vậy? Dạ Phi Nhã Lệ không phải mẹ anh sao?
“Tam nha đầu.”
Còn đang nghi hoặc.
Dạ Phi Nhã Lệ giống như là cố ý nói sang chuyện khác kéo tay Tuyết Vi: “bây giờ con đã mang thai, muốn chú ý thân mình nhiều hơn mới phải. Về sau, nếu gặp chuyện gì khó khăn, nhớ rõ tới tìm bác, rốt cuộc bác ……”
Lời nói còn chưa có nói xong, Hoàng Phủ Minh lạnh khuôn mặt, kéo tay Tuyết Vi nhanh chân đi ra chủ trạch của Hoàng Phủ lão gia ……
Hai người một đường trầm mặc không nói đi trước, cho đến khi đi tới trước một mảnh hoa viên, Tuyết Vi một phen ném tay anh ra: “này, Hoàng Phủ Minh, gia hỏa này, vậy mà nói cùng người nhà anh là tôi mang thai, không phải anh……”
“Kêu, kêu tiếp cho tôi!! Tốt nhất lớn tiếng một chút, kêu cho tất cả mọi người biết cô giả mang thai!!”
Nhìn mặt Hoàng Phủ Minh âm trầm, cô không cam lòng nắm chặt nắm tay. “Đáng chết!!” Chỉ phải đè thấp giọng nói, ủy khuất nói: “Tôi liền biết Hoàng Phủ lão gia không có khả năng dễ dàng kêu tôi trở về Nhà họ Hoàng Phủ như vậy, nhưng tôi cũng không nghĩ tới, anh vậy mà sẽ nói với ông ta…… Nói với ông ta, tôi mang thai hả??”