Editor: Thơ Thơ
Không……
Không phải……
Không phải như thế!!!
Cô yêu Bạch Dạ, chỉ vì, đó là mơ mộng thời thiếu nữ của cô.
Tâm lý mỗi thiếu nữ có lẽ đều sẽ hướng tới người đàn ông xa xôi không thể với tới như Bạch Dạ. Duỗi tay đụng vào liền sẽ tan thành mây khói, mặc dù ở bên nhau cũng sẽ vô tật mà chết.
Cho nên, tốt đẹp nhất không gì hơn đem mộng này chôn ở trong lòng, năm đó hoa già đi, lần thứ hai nhớ tới, chỉ biết Yên nhi cười, trong lòng xẹt qua một tia ngây ngô, tim đập nhanh.
Nhưng mà……
Hoàng Phủ Minh, lại có thể là bạn lữ cả đời.
Anh là chân thật, anh đáng tin cậy, anh đáng giá ỷ lại, đáng giá phó thác chung thân, người đàn ông lấy mệnh hứa hẹn.
Tuyết Vi sớm đã biết rốt cuộc mình cùng ai mới có thể đi đến sông cạn đá mòn, mới có thể đi đến một ngày nắm tay gắn bó.
“em yêu…… Là anh!!!” Một hàng lệ xẹt qua khóe mắt Tuyết Vi, cô mở hai tròng mắt, hai tròng mắt đã đầm đìa nước mắt.
“gặp ác mộng sao?” Đột nhiên, tiếng Hoàng Phủ Nguyệt từ bên cạnh truyền đến.
Tuyết Vi theo bản năng nghiêng đầu…… “Nguyệt?” Nhanh chóng lau khô nước mắt nơi khóe mắt, cô mờ mịt nhíu nhíu mày. Thơ_Thơ_ddlqd
Chẳng lẽ là mộng sao?
Cô rõ ràng nghe được Hoàng Phủ Minh ở bên tai mình nói rất nhiều, Nói rất nhiều, thậm chí còn cảm nhận được độ ấm của anh. Nhưng vì sao……
Vì sao vừa mở mắt nhìn thấy lại là Hoàng Phủ Nguyệt?!
“Mơ thấy cái gì?” Hoàng Phủ Nguyệt ngồi ở bên giường đã nhàn nhạt mở miệng.
Có thể cảm giác đến, giờ phút này tâm tình anh thập phần trầm trọng, nếu không lấy tính cách anh tuyệt sẽ không dùng khẩu khí như vậy nói chuyện cùng Tuyết Vi.
“Không, không có gì…… Nguyệt, anh tới khi nào?” Tuyết Vi lắc lắc đầu, miễn cưỡng chống đỡ thân thể suy yếu dựa vào ở đầu giường.
“Mới tới.”
“Mới tới sao?”
Không đúng, không đúng!
Cô có dự cảm, từ thời khắc cô hôn mê đứng dậy vẫn luôn có người bồi.
Là Hoàng Phủ Minh, nhất định là Hoàng Phủ Minh!!
“Nguyệt, tôi hỏi anh, trước khi anh tới, có phải Anh hai anh vẫn luôn ngốc tại chỗ này hay không?”
Khi Tuyết Vi hỏi ra vấn đề này, Hoàng Phủ Nguyệt mặt vô cảm rũ xuống mi mắt……
‘ Anh hai. ’ vừa mới ở, sau khi Hoàng Phủ Nguyệt thu được tin tức Tuyết Vi té xỉu liền lập tức tới nơi cô, lại không nghĩ Hoàng Phủ Minh cũng ở chỗ này.
‘ đến thăm Tuyết Vi sao? ’
‘ ừ. ’
‘ vậy em thay anh trông chừng cô ta đi, anh đi trước. ’ Thơ_Thơ_ddlqd
‘ Anh hai…… em cảm thấy…… bây giờ cô ta càng cần anh hơn nữa. ’
Hoàng Phủ Nguyệt vốn định rời đi, nhưng mà…… Lại bị Hoàng Phủ Minh túm chặt.
Nhưng mà……
Hoàng Phủ Minh cái gì đều không có nói, chỉ là……‘ a……’ cười lạnh một tiếng, liền muốn quay đầu rời đi.
Nhưng tiếng cười lạnh lại làm ký ức Hoàng Phủ Nguyệt hãy còn mới mẻ, anh chưa bao giờ gặp qua Anh hai mình sẽ lộ ra tuyệt vọng như vậy, nụ cười thậm chí có chút tự giễu.
‘ đúng rồi, Nguyệt, nếu Tuyết Vi tỉnh lại hỏi anh, không cần nói cho cô ta, anh xuất hiện qua. ’ lúc gần đi, Hoàng Phủ Minh đặc biệt dặn dò những lời này.
Nhưng……
“ừ. Anh hai tôi vẫn luôn ở.” Suy nghĩ kéo về, Hoàng Phủ Nguyệt gật gật đầu khẳng định.
Chuyện đã nháo đến một bước này, anh không nghĩ làm hai người này càng lúc càng xa, lại, lại không thể nhưng mà. Duy nhất có thể làm, chỉ có lấy lời nói thật bẩm báo.
“Ha hả……” Tuyết Vi tuệ tâm nở nụ cười.
Ít nhất, cô biết, ở trong trí nhớ mình nghe được những lời này đều không phải là mộng, chỉ tiếc……
Cô không còn có tư cách truyền đạt tâm ý mình với Hoàng Phủ Minh? Hay không còn có cơ hội báo cho anh, cô yêu chỉ có anh chứ?
Nhưng mà……
Cho dù Nói ra, ngược lại càng thêm có vẻ cô vô sỉ đi?
Rõ ràng yêu chính là Hoàng Phủ Minh, lại cùng Bạch Dạ …… Thơ_Thơ_ddlqd
A.
Tuyết Vi thật vất vả giơ lên nụ cười chậm rãi bị thương cảm thủ tiêu, cô cuộn tròn ôm lấy hai chân, không nói một lời thất thần.
Ở bên, nhìn khuôn mặt cô u sầu đầy mặt, trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt thực hụt hẫng, nhưng…… Nhớ tới hành động của cô, anh lại thập phần mâu thuẫn.
Đôi tay nắm chặc nắm tay chậm rãi giãn ra, gương mặt Hoàng Phủ Nguyệt miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Tới, Tuyết Vi, cô ăn trước vài thứ đi.” Cầm lấy đầu giường, bác sĩ chậm rãi đưa cơm dinh dưỡng đến trước mặt cô.
Tuyết Vi nâng lên mi mắt, nhìn nhìn đồ ăn trong hộp cơm, lại rũ xuống mi mắt, lắc lắc đầu: “Cảm ơn anh, Nguyệt, nhưng tôi thật sự ăn không vô.”
“Vậy cô coi như là vì đứa trẻ ăn một ít đi. Cô tiếp tục như vậy, cho dù cô chịu được, đứa trẻ trong bụng cô cũng chịu không được.”
Đứa trẻ?
Thân thể cuộn tròn chậm rãi duỗi ra, Tuyết Vi gục đầu xuống, ngẩn người nhìn bụng nhỏ mình phồng lên.
Đúng vậy, cô còn có đứa trẻ chưa ra đời.
Thật ích kỷ, cô thật ích kỷ, sao lại có thể dùng sai lầm của mình đi trừng phạt đứa trẻ vô tội này chứ? Này không phải sai càng thêm sai sao?
Nghĩ vậy, Tuyết Vi hít sâu một hơi, cơ hồ là đoạt hộp cơm từ trong tay Hoàng Phủ Nguyệt, mồm to, mồm to ăn lên.
Nhìn bộ dáng cô ăn ngấu nghiến, Hoàng Phủ Nguyệt ngồi ở một bên ưu thương cười.
Anh có thể nào nhìn không ra Tuyết Vi có bao nhiêu miễn cưỡng nuốt xuống đồ ăn này? Lại có thể nào nhìn không ra, bi thương chứa ở trong mắt cô?
Bất quá…… Thơ_Thơ_ddlqd
Cho dù là vì đứa trẻ cô miễn cưỡng chính mình, cái này cũng coi như là một chuyện tốt, ít nhất, có đứa nhỏ này, cô sẽ không hương tiêu ngọc vẫn.
“Khụ, khụ khụ……” Có lẽ là ăn quá nhanh, Tuyết Vi bị nghẹn tới rồi.
Hoàng Phủ Nguyệt bất đắc dĩ cười, vội vàng bưng lên ly nước trên bàn: “Tới, uống nước đi.”
“Đa, đa tạ.” Tuyết Vi thống khổ nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nhưng đợi lúc tiếp nhận ly nước ……
Lập tức ‘ lách cách ’, ly nước lập tức liền quét tới áo sơmi Hoàng Phủ Nguyệt.
“Xin lỗi, làm dơ áo sơ mi lam của anh.”
“hả?” Hoàng Phủ Nguyệt ngẩn người nhìn vẻ mặt áy náy của Tuyết Vi.
Cô tò mò xoay đầu: “Nguyệt?? Anh làm sao vậy?”
“Tuyết Vi, cô xem cho kỹ, hôm nay y phục tôi mặc có màu gì?!”
“Không phải lam……?” Khi tầm mắt lần thứ hai nhìn áo sơmi của Hoàng Phủ Nguyệt, Tuyết Vi mới phát hiện, hôm nay anh mặc y phục là màu xanh lá.
Chẳng lẽ vừa mới xuất hiện ảo giác sao? Cô rõ ràng nhìn thấy chính là màu lam?
Nhanh chóng xoa xoa đôi mắt, Tuyết Vi xác nhận lần thứ hai màu quần áo của Hoàng Phủ Nguyệt. “Hóa ra là màu xanh lá, ha hả, có thể là đói đến hoa mắt đi.”
“Làm tôi sợ muốn chết, tôi cho rằng cô xảy ra chuyện gì chứ.” Thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng xuống, Hoàng Phủ Nguyệt thế Tuyết Vi xem như một phen toát mồ hôi lạnh.
“tôi đi trước, cô nghỉ ngơi đi. Nếu có việc, cô kêu Ninh Ninh tới tìm tôi.” Lại lưu lại một lát, Hoàng Phủ Nguyệt không chờ Tuyết Vi ăn xong đồ vật liền lựa chọn trước tiên rời đi.
“Đi thong thả.” Mắt nhìn bóng dáng anh rời đi, nụ cười ở trên mặt Tuyết Vi thong thả mất đi. (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
Không phải cô nhìn không ra, ánh mắt Hoàng Phủ Nguyệt đối với mình có bao nhiêu giãy giụa; cũng không phải không cảm giác được, khi anh cùng với mình ở chung vẻ mặt có bao nhiêu mất tự nhiên.
Bất quá, Hoàng Phủ Nguyệt không chạy tới thoá mạ cô một trận, cô đã lén cười, lại làm sao có nhiều yêu cầu chứ?
“A. Thời khắc sự kiện kia phát sinh, tôi nên nghĩ đến…… tôi sẽ bởi vậy…… Mà…… Mất đi hết thảy……”