Editor: Thơ Thơ
Người nhà, hữu nghị chậm rãi tan thành mảnh nhỏ, Tuyết Vi sớm đã dự cảm đến mình sẽ vì vậy mà mất đi hết thảy.
Đây là báo ứng của phản bội, báo ứng của bất trung.
Đối với cái này, cô vô lực oán giận.
Tuyết Vi cười tự giễu, tiếp tục một muỗng, một muỗng ăn xong đồ ăn trong hộp cơm.
Ninh Ninh mới vừa tiễn Hoàng Phủ Nguyệt lần này tới gặp Tuyết Vi đang ăn cái gì, không khỏi vui vẻ nở nụ cười. “Tiểu thư, rốt cuộc cô chịu ăn cái gì?”
“Ha hả.” Cô vừa ăn, vừa miễn cưỡng nặn nụ cười với Ninh Ninh.
Nhưng không bao lâu……
“Tiểu thư? Làm sao cô lại không ăn? Mau a, những cái đó đều ăn xong đi, ngon không?” Thấy Tuyết Vi chỉ ăn một nửa liền ngây người, Ninh Ninh sốt ruột ở bên thúc giục lên.
“Tiểu thư???”
“Suỵt! Ninh Ninh, em trước đừng nói chuyện!” Sắc mặt Tuyết Vi trầm xuống, thân thể giống như là bị điểm huyệt đạo, dường như cũng không nhúc nhích.
‘ xin lỗi, làm dơ áo sơ mi lam của anh. ’ Thơ_Thơ_ddlqd
‘ hả? ’
‘ Nguyệt?? Anh làm sao vậy? ’
‘Tuyết Vi, cô xem cho kỹ, hôm nay y phục tôi mặc có màu gì?! ’
‘ không phải lam……? Hóa ra là màu xanh lá, ha hả, khả năng đói đến hoa mắt đi.’
‘ làm tôi sợ muốn chết, tôi cho rằng cô xảy ra chuyện gì chứ. ’
Trong óc, nhất nhất hiện lên đối thoại cùng Hoàng Phủ Nguyệt.
Cô là bởi vì đói hoa mắt, mới nhận sai áo sơmi màu xanh lá của Hoàng Phủ Nguyệt thành màu lam.
Còn Bạch Dạ thì sao?
Ngày đó, vì sao Bạch Dạ cũng nhìn lầm màu sắc quần áo của cô chứ?
‘Vi Nhi, không biết vì sao, tôi đột nhiên nhớ tới một màn kia vào bốn năm trước lần đầu tiên cùng cô tương ngộ, tuy rằng qua bốn năm, nhưng tựa hồ cô vẫn luôn chưa từng thay đổi, đặc biệt, bây giờ cô còn mặc quần áo màu sắc giống khi đó ……’
Bốn năm trước, màu sắc quần áo của cô là màu lam; mà ngày đó, màu sắc quần áo của cô là vàng kim.
Tương tự, ngày đó, cô cũng cảm thấy Bạch Dạ cùng bốn năm trước giống nhau như đúc.
Nhưng, cô xuất hiện ảo giác như vậy, là bởi vì lúc ấy đầu óc có chút choáng.
Như vậy Bạch Dạ thì sao?
Chẳng lẽ Bạch Dạ cũng bởi vì choáng váng đầu mà xuất hiện ảo giác, mới nhìn lầm màu sắc quần áo của cô rồi sao? Thơ_Thơ_ddlqd
Không có khả năng!
Không có khả năng sẽ trùng hợp như vậy!
Hai người đều choáng váng đầu? Đều xuất hiện ảo giác sao? Mới đưa đến bọn họ xúc cảnh sinh tình làm ra chuyện sai trái như vậy sao?
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào? Rốt cuộc là nơi nào xuất hiện sai lầm?
Sắc mặt Tuyết Vi nghiêm túc nhắm lại hai tròng mắt, ký ức không ngừng trở về từng màn trong tiệc mừng thọ của Hoàng Phủ Dương Vinh ……
‘Tới, ở đây có bộ lễ phục dạ hội rộng thùng thình, Ninh Ninh, cho tiểu thư của em mặc vào thử xem. ’
‘ cảm ơn chị, chị cả. ’
‘lễ phục dạ hội của cô thật xinh đẹp, có phải mẫu mới năm nay của Chanel hay không? ’
‘ Tuyết Vi, cô dùng chính là loại nước hoa gì, thơm quá, hương vị thật độc đáo. ’
Nước hoa?
Hai tròng mắt mở ra.
Cô có thể xác định, ngày đó chính mình tuyệt đối không có xịt nước hoa gì, toàn bộ mùi hương đó phát ra từ bộ lễ phục dạ hội do Tuyết Khả Duy cho cô mượn.
Đến nỗi, mùi nước hoa trên lễ phục dạ hội, hẳn là bí truyền riêng mới đúng.
Đều thành……?!
“Ninh Ninh! Mau!!! Mau!!!”
“Tiểu thư, làm sao vậy???” Thấy bộ dáng Tuyết Vi, tim Ninh Ninh lập tức liền nhắc tới cổ họng. Thơ_Thơ_ddlqd
Cô vội vàng cầm hộp cơm trong tay bỏ qua một bên, kích động nói: “Mau!! Ngày đó tiệc mừng thọ của Bác Hoàng Phủ, lễ phục dạ hội của chị mặc đâu?!!”
“Lễ phục dạ hội? Tiểu thư, cô chờ em chút.” Tiếp thu mệnh lệnh, Ninh Ninh vội vàng chạy ra phòng, lục tung tìm được lễ phục dạ hội tới Trước mặt Tuyết Vi: “Tiểu thư, đây.”
Tuyết Vi nhìn thoáng qua, mày lập tức nhíu chặt: “Không phải cái này, cái này chị không có mặc. Chị nói chính là, lễ phục dạ hội màu vàng kim mà chị cả cho chị mặc đó.”
“bộ đó……” Ninh Nhíu mặt ủ mày ê nghĩ, suy nghĩ hồi lâu…… “Tiểu thư, em cũng không nhớ rõ bộ quần áo kia đi nơi nào, bây giờ cô thực vội vã sao?”
Không nhớ rõ?
Đây cũng nói rõ Ninh Ninh cũng không có giặc qua bộ quần áo kia?
Là chuyện tốt, là chuyện tốt!!
“Đúng vậy, Ninh Ninh, bây giờ chị thực cần gấp. Trong sạch của Tiểu thư nhà em liền xem em có thể tìm được bộ quần áo kia hay không. Mau! Mau đi tìm tới cho chị.”
Ninh Ninh vừa nghe, tuy rằng không hiểu trong sạch của tiểu thư nhà mình cùng bộ quần áo kia rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng thấy tiểu thư rốt cuộc tìm về một chút sức sống, cô vội vàng gật gật đầu: “vâng, em lập tức liền đi tìm cho cô.” Xoay người, liền bay nhanh chạy ra khỏi phòng……
Nhà họ Tuyết.
Chính cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa tiếng dữ đồn xa, chuyện của Tuyết Vi sớm đã phổ biến khắp trên dưới Nhà họ Tuyết.
Một tháng này, Tôn Vân Vân cơ hồ là ở trong châm chọc mỉa mai vượt qua, nhưng, đối mặt cái này, bà căn bản cũng không thèm để ý, chỉ là…… Lo lắng tình huống con gái bây giờ. Thơ_Thơ_ddlqd
“Tiểu Thúy, lão gia đâu?” Ra khỏi phòng, Tôn Vân Vân kéo một hầu gái lại.
Hầu gái kia liếc mắt bà một cái, lạnh giọng nói: “Lão gia và phu nhân đang ở thư phòng nói chuyện.”
“Tốt, cảm ơn cô.” Tôn Vân Vân khách khí cười cười, chậm rãi liền đi đến thư phòng ……
Trong thư phòng.
Sắc mặt Tuyết Vĩ Quốc nghiêm túc ngồi ở trên ghế xoay, mặt Địch Mạn Lị đầy vẻ bất đắc dĩ đi qua lại ở trước mặt ông: “Lão gia, ông nói bây giờ nên làm cái gì bây giờ? Bây giờ người bên Ngự thành đã thúc giục, lập tức liền phải đến kỳ giao hàng, chúng ta làm sao vận chuyển súng ống đạn dược qua người bên kia đây?”
“bà hỏi tôi? Tôi đi hỏi ai đây? Chẳng lẽ tôi không nóng nảy sao?!!!” Tuyết Vĩ Quốc phẫn nộ trợn tròn đôi mắt.
“Lão gia, ông nói với tôi hữu dụng sao? Là ông vỗ bộ ngực Nói cùng người ta, con gái ông lập tức liền gả cho Hoàng Phủ Quân Trường, đến lúc đó ông liền có thể bằng vào thân phận hoàng thân quốc thích không kiêng nể gì tướng quân lén vận chuyển tới Ngự thành, kết quả…… A, làm hoàng thân quốc thích không thành không Nói, bởi vì Tuyết Vi thứ tiện nhân kia, Nhà họ Tuyết chúng ta đều phải bị xã hội thượng lưu xoá tên.” (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
“Hừ, tôi đã sớm biết thứ tiện nhân kia trời sinh là người không an phận, nhưng nó đã chứng thực vị trí Quân Trường phu nhân, chẳng sợ sau khi kết hôn ở cùng Bạch Dạ dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng cũng đúng. Nó làm sao liền!!!!?”
Tuyết Vĩ Quốc càng nghĩ càng tức giận, mắt thấy sự nghiệp lớn của mình sắp đi trên một con đường huy hoàng lại bởi vì hành vi của Tuyết Vi, khả năng không ngừng tổn thất một tuyệt bút, còn có khả năng vì vậy đắc tội ‘ đối tác’. Có thể nói là vừa mất phu nhân lại thiệt quân.
“A, đây là cái tiện nhân. Tôi vẫn luôn cho rằng nó thực thông minh, biết đúng mực, nào biết đâu rằng…… Hừ!” Địch Mạn Lị nói đến đây, khinh thường liếc mắt.
Đúng lúc này……
“Ai?!” Sắc mặt Tuyết Vĩ Quốc trầm xuống, rõ ràng nghe được ở cửa thư phòng truyền tới một trận tiếng bước chân.
Sắc mặt hai vợ chồng này ngưng trọng nhìn nhau hạ ánh mắt, cơ hồ là cùng thời gian vọt tới cửa, một phen kéo cửa thư phòng ra ……
Chỉ thấy, Tôn Vân Vân thần sắc hoảng loạn đứng ở thư phòng cách đó không xa, bộ dáng như là tính toán rời đi. Có thể thấy được Tuyết Vĩ Quốc đuổi tới, bà liền đứng ở tại chỗ, vừa động cũng không động. “Lão, lão gia; chị……”