"Không muốn sao?" Lãnh Liệt Hàn nâng mặt lên cười quỷ dị.
"Hàn, em rất không thoải mái. . ." Hạ Du Huyên nhíu nhíu lông mày, biểu cảm trên khuôn mặt dường như rất khó chịu.
"Không thoải mái? Không thoải mái ở đâu?" Lửa dục trong mắt Lãnh Liệt Hàn nhất thời bị nghẹn lại. Nhíu mày, dò xét nhiệt độ trên cơ thể cô, nghĩ lại có phải do cô uống quá nhiều rượu hay không, sau đó xuống giường, thò tay ra muốn gọi điện thoại.
Thế nhưng ngay trong lúc Lãnh Liệt Hàn đang lo lắng nhíu mày, Hạ Du Huyên lại mở miệng "Ưm. . . bộ, bộ váy này rất không thoải mái."
Lãnh Liệt Hàn sửng sốt, ném điện thoại xuống, cười cực kỳ quỷ dị, một lần nữa cúi người xuống, giọng nói mang theo một chút thiện ý, hỏi "Không thoải mái? Anh giúp bảo bối cởi ra có được hay không?"
Hạ Du Huyên chu chu cái miệng nhỏ lên, lầm bầm "Quần áo của em tại sao phải là anh cởi."
Nói xong, bàn tay theo bản năng bắt đầu thò ra phía sau kéo khóa.
Thế nhưng tại sao lại không với tới? Cái miệng nhỏ nhắn chu ra càng thêm lợi hại. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không tiếp tục kéo xuống nữa.
Cũng bởi vì dáng vẻ nửa kín nửa hở muốn lộ mà không lộ ra như vậy, cộng với hình ảnh đôi chân thon dài không ngừng cọ tới cọ lui trên tấm ga trải giường. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lãnh Liệt Hàn nghĩ: muốn không cầm thú cũng rất khó a.
Nhìn thấy cô biến mọi thứ trên giường thành một mớ lộn xộn, trên đầu lại đầy mồ hôi, Lãnh Liệt Hàn lập tức cúi người xuống "Có muốn anh giúp em không?"
Thần trí Hạ Du Huyên mơ mơ hồ hồ, nâng lên khuôn mặt tươi cười "Được a. . ."
Lãnh Liệt Hàn gần như ngay lập tức động tay, một giây cũng không do dự.
Hạ Du Huyên còn rất cảm kích nói một câu "Cảm ơn anh a. . ."
Lãnh Liệt Hàn cười tà mị "Không có việc gì, giúp em là niềm vui của anh."
Hạ Du Huyên không nhịn được cười ha ha. Ôi ôi ôi, đứa trẻ này a, đúng là tự đem mình bán cho sói xám mà.
Lãnh Liệt Hàn trực tiếp xé nát chiếc váy của cô, vứt ra ngoài.
Ánh mắt nóng bỏng quét qua quét lại trên người Hạ Du Huyên mấy lần. Trên làn da trắng nõn không một chút tì vết, nhẵn bóng tinh tế như một đứa trẻ sơ sinh.
Bỗng chốc, hô hấp của Lãnh Liệt Hàn trở nên dồn dập, ngón tay không nhịn được mà chạm vào cô, dọc theo đường cong cơ thể một đường đi xuống, tham luyến lần mò, hữu ý như vô tình ma sát qua lại.
Lãnh Liệt Hàn cúi đầu, hôn lên từng tấc một trên cơ thể cô, dùng môi lưỡi từng ngụm từng ngụm chiếm giữ lấy cô.
Hạ Du Huyên ở bên dưới giống như có chút không chịu nổi.
Bỗng nhiên mở miệng nhỏ ra hét lên một tiếng "Lãnh Liệt Hàn. . ."
Lãnh Liệt Hàn bị sửng sốt giật mình "Hử? sao vậy?"
Cô gái lại không thoải mái đạp đạp chân nhỏ "Có người cắn em. . ."
Lãnh Liệt Hàn cười quỷ dị hôn cô một cái "Hắn ta cắn em có thấy thoải mái không?"
Hạ Du Huyên bị khi dễ dường như cực kỳ ủy khuất "Ưm, Mặc kệ, anh cắn lại hắn giúp em."
Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh nở nụ cười "Được, anh giúp em cắn hắn."
Anh chưa bao giờ được nếm thử cái gì gọi là tư vị mê luyến, thế nhưng hôm nay đã được thử qua, mà một khi đã nếm thử lại không thể ngừng lại được nữa.
Anh cúi đầu, ánh mắt nóng rực nhìn cô, hôn xuống từng cánh môi hồng nhuận.
Bàn tay to lớn nâng cao mông cô lên, vật lớn cực đại từng chút từng chút một chen vào. Âm thanh khàn khàn mang theo hơi thở dồn dập vang lên "Nhóc con, nếu như sau này có một ngày, anh và em trở thành kẻ địch, Lãnh Liệt Hàn anh chỉ sợ sẽ không thắng nổi em. . ."
Hạ Du Huyên dường như không nghe thấy anh nói gì, lại bị anh mãnh liệt va chạm, khiến cho bàn tay nhỏ bé của cô gắt gao nắn chặt lấy cánh tay anh, ngẩng đầu lên nghẹn ngào rên rỉ.
"Thế nhưng. . . Anh sẽ không cho em cơ hội này."
Lãnh Liệt Hàn cấp tốc thở dốc, ánh mắt bá đạo lập tức tối sầm lại, kéo cô vào trong lòng, đẩy mạnh một cái, đem toàn bộ đưa sâu vào bên trong.
Đồng thời há miệng cắn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, hung hăng hôn cô. . .