Sau khi Hạ Du Huyên tỉnh lại, đã là chuyện của ngày hôm sau rồi.
Ánh nắng mặt trời đã sớm ùa vào trong phòng, Hạ Du Huyên lúc này mới lười biếng từ trên giường bò xuống.
Người con gái đang đứng trước gương, xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, trên làn da trắng mịn chứa đầy những dấu hôn đỏ ửng. Đây là ấn ký đặc biệt của riêng người đàn ông đó.
Sau khi Hạ Du Huyên mặc xong quần áo, Lãnh Liệt Hàn mới gọi điện về. Nói rằng hôm nay anh phải ở ngoài xử lý chút chuyện, đến tối muộn mới về nhà được, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà đợi anh.
Hạ Du Huyên cười nhẹ, thuận tay cầm một ly sữa từ trong tủ lạnh lên uống.
Còn chưa có uống xong, đã nhận được điện thoại từ một số lạ.
Hạ Du Huyên nghi hoặc ấn nút nghe, từ bên trong truyền đến một giọng nói nam tính dễ nghe "Hey, Hạ tiểu thư, còn nhớ tôi không?"
Hạ Du Huyên trầm mặc hồi lâu cũng không trả lời lại, âm thanh này có chút quen quen, giống như đã nghe qua ở đâu đó.
"Ôi, thật đau lòng mà, lần đầu tiên bị một cô gái lãng quên hoàn toàn như vậy." Âm thanh hơi mang theo một chút thương cảm của người đàn ông tiếp tục vang lên.
"Ơ, anh là. . ." Hạ Du Huyên sầu não hỏi.
"Tôi là Liệt Diễm, chính là người ngày hôm đó cứu cô." Liệt Diễm bất đắc dĩ nói.
"A. . . là anh sao." Lúc này Hạ Du Huyên mới nhớ tới, xấu hổ 'A' lên một tiếng.
"Đúng vậy, chính là tôi. Không biết Hạ tiểu thư bây giờ có rảnh không?"
"Anh có chuyện gì sao?"
"Ưm. . . Không có gì, Hạ tiểu thư không phải vẫn còn thiếu tôi một lần nhân tình sao? Vậy thì hôm nay mời tôi ăn cơm đi."
"Hixx. . .” Hạ Du Huyên do dự một chút, không biết có nên đáp ứng hay không a. Nếu như bị người đàn ông vừa bá đạo lại vừa keo kiệt kia biết mình đi ăn cùng người đàn ông khác, không biết sẽ như thế nào?
“Không được sao? Vậy không bằng để lần sau đi.” Liệt Diễm giống như nhận ra sự khó xử của Hạ Du Huyên.
“Không có không có, vậy thì hôm nay đi.” Hạ Du Huyên lập tức đáp ứng, dù nói thế nào đi nữa thì nợ nhân tình người khác cũng là chuyện không tốt. Sớm hay muộn cũng phải trả lại, hơn nữa người đàn ông kia hôm nay có việc không ở nhà, chỉ cần mình về sớm một chút thì chắc không có chuyện gì đâu?
“Được, vậy chúng ta gặp nhau ở sơn trang Cầu Phúc.” Liệt Diễm giống như rất vui vẻ.
“Ừm.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sơn trang Cầu Phúc
Khi Hạ Du Huyên chạy tới nơi, Liệt Diễm đã ngồi ở vị trí gần cửa sổ đợi cô.
Thấy Hạ Du Huyên đến, Liệt Diễm vội vàng đứng dậy.
Hôm nay, toàn thân Liệt Diễm mặc một bộ tây trang màu lam, mái tóc ngắn màu bạc vô cùng chói mắt, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười hết sức mê người, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của các cô gái đang có mặt trong phòng.
Mà Hạ Du Huyên lại chỉ mặc một chiếc váy liền thân dài màu hồng đơn giản, bởi vì vội vàng chạy đến, trên cái trán trắng ngần có dính một vài giọt mồ hôi. Thế nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tướng mạo và khí chất của bản thân. Vẫn xinh đẹp động lòng người như thế.
Liệt Diễm thân sĩ kéo ghế ngồi giúp Hạ Du Huyên, sau đó ngồi vào vị trí đối diện.
“Ơ. . .Tôi không biết anh sẽ ăn mặc lịch sự như vậy.” Ý của Hạ Du Huyên là: Có phải cô đã ăn mặc quá tùy tiện rồi hay không?
“Không sao, tôi thích người không làm bộ làm tịch.” Liệt Diễm ôn nhu cười.
“Ha ha, vậy bây giờ gọi đồ ăn đi.” Hạ Du Huyên xấu hổ cười cười.
Liệt Diễm gật đầu, mở thực đơn ra, chăm chú nhìn vào đó.