Viên Soái thay xong quần áo đi ra, bánh chẻo nóng hầm hập vừa lúc ra khỏi nồi, trắng trẻo mập mạp xen lẫn xanh biếc. Trên bàn còn có sườn non kho tàu, cải xoăn xào, cùng cà chua xào trứng gà sấm đánh không động, anh vẫn luôn tò mò cô nhóc Giang Quân này tính cách qua quýt như vậy, làm thế nào làm ra đồ ăn tinh tế ngon miệng như vậy, cũng từng khiêm tốn lãnh giáo với cô, đổi lại ánh mắt xem thường của cô: "Đồ ngốc, đây là di truyền, trời sinh đã giỏi"
Cái này lại là thật, cô từ nhỏ đã thích chơi trò gia đình, dùng bùn và hoa cỏ làm ra đồ ăn đủ loại hình dạng, lớn liền tự mình nấu ăn, đương nhiên người chịu khổ đều là anh. Viên Soái cười nghĩ, tay nghề nấu ăn ngon của cô chính là anh dùng vô số lần viêm ruột và đau bao tử đổi về.
Tốc độ hai người ăn cơm như bình thường, ngoại trừ ngẫu nhiên phát ra tiếng nhai đồ ăn, thì cũng không có ai mở miệng.
Cơm nước xong, Viên Soái tự giác đi rửa chén, Giang Quân lau bàn xong đi vào hỗ trợ, anh rửa xong một cái đưa cho cô, cô ở bồn bên cạnh làm khô nước, bỏ vào tủ khử trùng.
"Hôm nay cùng DU trò chuyện một hồi"
"Ừm"
"Anh ấy tuần sau qua đây,... Em cần bàn với anh ấy một số việc" Cô chột dạ bỏ qua chi tiết.
Viên Soái giống đã sớm dự đoán được, chỉ là hừ một tiếng, tiếp tục làm việc, "Em không chuẩn bị qua đây giúp anh nữa?"
"Em đã nghĩ kỹ rồi, hai người cùng làm chung một công ty, dù sao cũng không tiện, em chuẩn bị xin điều qua Bắc Kinh bên đây"
"Cũng tốt, chỉ cần đừng làm cho giống như Ngưu Lang, Chức Nữ là được." Anh cẩn thận lau cái đĩa trong tay.
"Anh không tức giận?" Cô kỳ quái với thay đổi thái độ của anh.
Anh đưa cái đĩa cuối cùng cho cô, thở dài một hơi "Với tính cách như con lừa của em, anh dám sao?"
Cô cười kéo lấy anh, "Đi, hai chúng ta đi shoping đi, em mời anh ăn Häagen-Dazs"
"Tốt như vậy?" Anh nghi ngờ nhìn cô "Vô cớ ân cần, không phải là em làm chuyện xấu gì rồi chứ?" Anh dùng hai tay kẹp lấy mặt cô, vo thành một cục
"Không đi thì thôi"
"Thật không thú vị, mau đi sớm còn có thể xem phim"
Phim muốn xem không trễ giờ, mà là còn phải chờ, chỉ có một bộ phim trong nước coi như có chút danh tiếng, thời gian vừa vặn, lúc mua vé, bên phát hành còn tặng kèm một cái nhẫn bằng kẹo, Viên Soái cẩn thận nâng nhẫn nhìn cô cười ngây ngô. Giang Quân bĩu môi, vươn tay trái lắc lắc trước mặt anh. Anh trực tiếp đeo lên ngón áp út của cô, ước chừng, có hơi lớn, nhưng không sao cả, có còn hơn không. Anh bọc lấy tay cô, dắt cô đi mua bỏng.
Một bộ phim điện ảnh tình yêu rất cũ, yêu và được yêu điển hình, từ người tình trong mộng đến thanh mai trúc mã bên cạnh, từ chờ đợi đến được chờ đợi, tình yêu giống như trò chơi, đặc biệt chân thật.
[Nếu tôi là con gái thì đã yêu tôi từ lâu rồi!] Hạ Vũ trong phim sau khi tỏ tình bị từ chối, oán hận nuốt cả nhẫn bằng kẹo, mọi người cười vang. Viên Soái cũng cười, cười nghiêng ngã, anh vuốt ve cái nhẫn trên ngón tay Giang Quân, anh chính là vẫn luôn chờ đợi, chờ cô lớn lên, chờ cô đi đến bên cạnh anh.
Đến cùng là còn phải chờ bao lâu? Anh không biết, chỉ là tiếp tục chờ như vậy, một ngày, hai ngày, một năm, hai năm, cho dù không có điểm cuối, không có tương lai......
Giang Quân nghĩ tới Duẫn Triết, từng là người tình trong mộng của cô, cô từng tin tưởng anh ta là hoàn mỹ, nghĩ tới tình yêu cô tự cho là đúng, trong nháy mắt những thứ này không thể vãn hồi. Tình cảm cô cho rằng sẽ ghi hận cả đời, đau xót cả đời, lại vào lúc gặp lại, biến thành gió thoảng mây bay, giống như là chuyện xảy ra trên người người khác.
Cô nghĩ tới DU, bọn họ đều ích kỷ, đều hy vọng bên cạnh có một người thấu hiểu, tin tưởng lẫn nhau, vào lúc cần sẽ ở cạnh mình, cho dù chỉ là một cuộc điện thoại. Cô biết rõ không phải là tình yêu, cũng không phải là tình bạn đơn thuần, gần như là một loại gửi gắm.
Cô rúc vào trong lòng Viên Soái, anh vẫn luôn bên cạnh cô, gần như vậy, giống như bất cứ lúc nào quay đầu lại là có thể nhìn thấy anh, là yêu sao? Cô phân không rõ, cũng không muốn phân rõ, cô nắm tay anh, chỉ là muốn nắm như vậy, vẫn luôn nắm lấy.
Độ ấm ở đầu ngón tay cô khiến anh yên tâm, cô ở bên cạnh anh, đeo nhẫn bằng kẹo anh tặng, cười không tim không phổi. Anh nhịn không được xoa nắn mặt cô, cô cắn ra hươ năm tay với anh, anh âm thầm đắc ý, hạnh phúc nở nụ cười.
Lúc bộ phim kết thúc hiện lên phụ đề, tặng cho những người đi ngang qua bạn, mười ngón họ siết chặt, nhìn nhau cười.
Em ở đây, anh còn có thể bỏ đi đâu?