Giang Quân nhàm chán nhìn quanh bốn phía, ánh sáng màu nhấp nháy, khắp nơi bày chậu nước đá thật lớn, ống nghiệm chứa đầy chất rượu rực rỡ, pháo hoa ở trung tâm sè sè phun khói lửa, bốc lên khói trắng.
Cô hút một ngụm khẩu hồng trà Ceylon trước mặt, chống cằm nghe Viên Soái và một đám đồng nghiệp tán gẫu khí thế.
Cái gọi là tinh anh giới tài chính tụ hội, đơn giản chính là một đám đại lão gia nhàm chán mượn danh nghĩa xã giao tìm MM, cô không thích bầu không khí ong bướm này lắm, một đám con gái không biết từ đâu tới, trong đó không thiếu minh tinh trang điểm lòe loẹt, nũng nịu rúc vào trong lòng chồng người khác.
"Giang Quân, sao không uống rượu?" Nhâm Quân nhìn cô lắc lắc ống nghiệm trong tay, màu lam thuần túy, dưới ánh đèn sóng sánh quỷ dị.
Cô cười, khẽ nâng ly trà "Tha cho tôi đi, bao tử sắp thủng rồi"
Nhâm Quân là Phó tổng giám đốc Hội sở một ngân hàng trong nước nào đó, là bạn học của Viên Soái, quan hệ vẫn luôn rất tốt, cũng là một trong số rất ít người biết thân phận của cô.
Anh ta dựa tới gần, cười xấu xa, nói "Ghen hả", thuận tay chỉ chỉ dán Lưu Đan dán bên cạnh Viên Soái.
"Đâu có, có người tranh mới tốt, nếu không thì nói rõ ánh mắt em có vấn đề" Cô không chút để ý, nói "Trái lại là anh, bỏ mặc bà xã, tới tán gái."
Nhâm Quân cười nói "Hiện tại là gái tán bọn anh có được không" Anh ta dừng một chút, vô cùng thần bí dựa sát lại "Em và Viên Soái ổn rồi?"
"Thần kinh"
"Đừng giả vờ, nhìn ánh mắt hai người bọn em, tia lửa xẹt đùng đùng"
Cô bật cười một tiếng
"Nhìn kìa, rất đắc ý nha, nói thật, hai người đã nhiều năm như vậy rồi, cũng nên có kết quả, con anh cũng đi nhà trẻ rồi"
"Vậy anh còn tới đây" Cô liếc xéo anh một cái.
Anh ngửa đầu uống cạn rượu mạnh, một lúc sau mới yếu ớt nói "Em cũng không phải không biết, người trong những gia đình như chúng ta, phạm vi lựa chọn kết hôn có bao nhiêu? Môn đăng hộ đối chưa nói, còn phải cùng bang phái, tình cảm gì đó đều là rắm chó, Giang Quân, anh đây nói với em lời thật lòng, anh thật sự rất ghen kỵ với Viên Soái, sao không có ai thanh mai trúc mã với anh chứ? Em nói hai người chúng ta lúc nhỏ cùng một vườn trẻ, hai chúng ta sao lại không quen chứ?"
Giang Quân vỗ vỗ bả vai anh "Anh trai à, cho dù quen, anh lúc đó chắc chắn cũng sẽ coi em là con nhóc mũi thò lò, hơn nữa có đánh chết cũng không chơi trò gia đình với em."
"Ha ha, cũng đúng, hay là nói tên nhóc Viên Soái này tinh ranh, nhỏ như vậy đã biết tranh thủ bắt lấy khi còn nhỏ, bọn anh vẫn thật là ngốc... Lưu Đan hình như uống say rồi" Anh ta bỗng nhiên dừng lại, đứng lên.
Giang Quân quay đầu nhìn thấy Lưu Đan đang liều mạng ôm Viên Soái nói cái gì, cô cũng đứng lên
"Em đừng động, cô gái này điên rồi, dây vào làm gì, để anh đi kéo Viên Soái qua đây" Anh ta trấn an, nói
"Ừm" Cô ngồi lại vào chỗ, mặt Viên Soái ngày càng đen, không nhịn được nhìn về phía cô. Cô làm động tác nổ súng, ra vẻ ngầu thổi một hơi lên đầu ngón tay.
Nhâm Quân và mấy người khác đều ở bên cạnh dàn xếp, nhưng Lưu Đan giống như đã nhắm chuẩn Viên Soái, ôm chặt anh không buông tay, bộ ngực đầy đặn gần như lao ra khỏi lễ phục bó chặt dán lên người anh. Ít nhất là cỡ C đi, Giang Quân nghĩ, cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, lửa giận tận trời, khi dễ người khác không có sao.
Cô bước đi đến trước mặt hai người, Nhâm Quân lập tức khuyên những người khác rời đi, sợ đánh nhau nên dọn chỗ trước sao? Cô cười lạnh.
"Viên Soái, vợ anh vừa gọi điện cho em hỏi khi nào thì anh về, di động của anh có phải hết pin rồi hay không?"
"A, ơ chắc vậy" Viên Soái đầu tiên là ngẩn người, lập tức phụ họa nói, trong mắt hiện lên ý cười.
Lưu Đan giống như bị điện giật, nhảy dựng lên "Cô, cô nói bậy bạ gì đó? Anh ấy cơ bản chưa kết hôn, vậy lấy đâu ra vợ?"
"Sao lại chưa kết hôn, tôi và Nhâm Quân đều từng gặp mà"
"Đúng, vừa rồi tôi còn trò chuyện với cô ấy mấy câu đấy" Nhâm Quân thức thời nói
"Cô và anh ấy có quan hệ gì chứ, sao việc gì cũng có mặt của cô"
"Tôi là bạn thân của vợ anh ấy" Cô bình tĩnh nói
"Cô ấy và vợ anh quan hệ rất tốt, tốt đến mức giống như một người vậy" Viên Soái rất nghiêm túc gật đầu
"Vậy cớ gì anh không mang theo vợ anh đến?" Lưu Đan nghi ngờ hỏi
Biểu tình trên mặt Nhâm Quân vặn vẹo, nói "Bà xã nhà người ta tao nhã, không thích cùng người ở đây làm trò"
Lưu Đan buông lỏng tay, xiêu xiêu vẹo vẹo tựa lên ghế, ậm à ậm ừ hỏi "Xinh đẹp không?"
"Xinh đẹp à, phải gọi là một mỹ nhân" Giang Quân trừng Nhâm Quân đang cười đến nín thở một cái, đối phương lập tức nghiêm túc lại, đấm nhẹ lên ngực Viên Soái "Mỹ nhân như tiên nữ, sao lại để tên nhóc cậu được lợi chứ?"
Viên Soái cười hì hì kẹp cổ anh ta "Người anh em, kiếp sau nhớ kỹ, ra tay nhất định phải sớm".