Hiệu ứng của rạp hát rất đẹp mắt, nhạc kịch cũng không chê vào đâu được, từ âm nhạc đến kỹ thuật đọc thoại của diễn viên đều ở cấp bậc lão làng.
Nhưng Bùi Chước không nghe kỹ, cậu đang lẳng lặng ngắm tay Lục Lẫm.
Anh xem rất nhập tâm, tay trái đặt lên tay vịn ghế, ngón tay mảnh khảnh buông lơi, khớp xương rõ ràng.
Bùi Chước chợt nhớ tới “Lá thư từ một người đàn bà xa lạ”.
“Khi nhạc dạo nổi lên, ánh đèn chợt tắt.”
“Em không nhìn thấy gương mặt của anh, chỉ cảm nhận được hơi thở của anh đang rất gần bên em, gần như buổi đêm năm ấy.”
“Bàn tay em chống lên lan can trải lông thiên nga. H@m muốn mãnh liệt đang không ngừng ùa đến nơi em, khiến em muốn cúi người khúm núm hôn lên nó.”
Cậu cảm nhận được nhịp thở của Lục Lẫm, cũng cảm nhận được mình đang say trong đó.
Khi thực sự thích một người, dẫu cho cậu chỉ ngồi yên không làm gì, đều có thể khiến cho bản thân mình càng chìm sâu hơn.
Bùi Chước nhìn bàn tay người đàn ông trong đêm tối đến thất thần, tiếng âm nhạc bên tai nhỏ dần, cậu chỉ có thể nghe thấy một vài từ Stefan Zweig viết trong cuốn sách ấy.
“Tiếng sóng bên tai em càng dập dờn dữ dội thì d*c vọng của em càng điên cuồng.”
“Kết thúc màn một, em xin người bạn của mình hãy dẫn em rời khỏi đây.”
“Trong bóng đêm, anh xa lạ đến vậy, cứ thế dựa gần em. Em không chịu nổi nữa rồi.”
Cậu khẽ thở dài một tiếng, ngước mắt lên nhìn Lục Lẫm một cái rồi lại tiếp tục nhìn màn biểu diễn trên sân khấu.
Cả quá trình đều chẳng thể tập trung.
Sau khi kết thúc buổi hẹn hò, bọn họ nói với nhau vài câu ngắn ngủi rồi tạm biệt ở bãi đỗ xe. Trên đường lái xe về nhà, Bùi Chước hơi thất thần, hối hận vì mình không chạm vào tay đối phương nhiều hơn.
Rõ ràng trước lúc xuất phát đã nghĩ vô cùng cẩn thận, còn luyện tập câu nói đầu tiên khi gặp mặt tận mấy lần.
Nhưng vẫn không thể phát huy tốt, luôn cảm thấy thiếu gì đó.
Sau khi về nhà, vốn dĩ Bùi Chước muốn chủ động hẹn anh một lần, cuối cùng lại bị ông Bùi kéo sang Anh chơi.
Cả gia đình du lịch bên Anh bảy ngày rưỡi, khi xong việc quay về vừa hay kịp đón năm mới.
Lúc bọn họ xuống máy bay đã là ngày hai mươi chín tháng Chạp rồi, khắp nơi trên sân bay đều treo những món đồ trang trí tràn ngập sắc xuân.
– Năm nay chúng ta sẽ đón tết ở nhà. – Bà Hoắc để mặc chồng mình đẩy va li hành lý, chỉnh lại khăn quàng lụa – Tiểu Chước thích ăn sủi cảo, tôi sẽ gói nhiều hơn, còn Hoắc Lộc thích ăn thịt ngâm tương với gà kho…
Hoắc Lộc nói chen vào:
– Lúc trên máy bay bố cứ lẩm bẩm là muốn ăn mỳ tương đen.
– Không được ăn. – Hoắc Lộc lắc đầu – Bác sĩ đã nói rồi, ông ấy phải khống chế lượng carbohydrate vào trong cơ thể, không ăn món ấy được.
Bùi Chước cầm điện thoại mở lên rồi tắt đi, nhất thời không biết có nên gọi điện thoại cho Lục Lẫm hay không.
Lục Lẫm biết cậu đang ở Anh, gần đây bọn họ cũng liên lạc với nhau nhưng lạnh nhạt hơn cái hồi ở trường rất nhiều.
Trước tiên là đi chúc Tết từng nhà người thân ở Anh, khi trở về lại giúp người nhà làm chuyện lớn chuyện bé, cho nên không có thời gian rảnh để dính lấy Lục Lẫm thêm một chút.
Bùi Chước chỉ nghĩ ngợi vu vơ, không chú ý nhìn đường, suýt nữa đã vấp ngã cả người cả vali, may mà được Hoắc Lộc vươn tay ra ôm lấy cánh tay:
– Anh, anh không bị hạ canxi máu đấy chứ! Chậm thôi! Chậm thôi!
– … Bánh xe của chiếc vali này có vấn đề. – Bùi Chước cau mày – Anh phải đổi cái mới mới được.
– Anh không nhìn đường còn trách vali. – Hoắc Lộc thấy bố mẹ đang tập trung nói chuyện với nhau, bèn ghé sát gần bên tai cậu, khe khẽ nói – Đã mấy ngày không được gặp nhau, nhớ anh ấy rồi chứ gì?
Bùi Chước liếc cô một cái, nghiêm túc nói:
– Anh không phải dạng người ấy.
Nhưng sau đó cậu lại tiếp tục đắn đo có nên lấy điện thoại ra gửi cho Lục Lẫm một tin nhắn không.
Vừa rồi chỉ bận nghĩ đến anh thôi đã khiến em suýt ngã rồi.
Mấy từ này vụt qua đầu cậu toát lên vẻ làm nũng đáng yêu.
Bùi Chước định thần, bỗng nhớ tới anh chàng táo ngày xưa bị mình chặn.
Hóa ra không phải do nổi sởn gai ốc, mà là do cậu không thích anh ta.
Ba mươi Tết, cả gia đình dậy thật sớm, trước tiên là tảo mộ dâng hương cho những người đã khuất, ngồi tâm sự với bà một lát dưới tuyết rơi.
Ngôi mộ nằm ở một nơi rất yên tĩnh, người nhà của mấy ngôi mộ xung quanh cũng rất lịch sự, sẽ không để tro tàn bay lung tung.
Bùi Hoành Xuyên nhìn ảnh người vợ đã mất, mắt hoe đỏ, một mình ngồi đó lẩm nhẩm nói chuyện với bà rất lâu. Ông vươn tay vuốt v e dòng chữ đã phai màu trên tấm bia mộ, lau khô nước mắt rồi mới gọi người nhà đứng phía xa lại đây.
Mỗi tháng Bùi Chước đều đến đây thăm mẹ một lần. Bởi vì hôm nay là ba mươi Tết, nên cậu mang tới cho bà một đ ĩa sủi cảo mình đích thân làm, quỳ xuống bảo mẹ yên tâm, rồi chúc bà năm mới vui vẻ.
Mẹ con nhà họ Hoắc cầm khăn lau sạch bậc thang xung quanh giúp bọn họ, xếp mấy bồn ngọc lan mới mua ngay ngắn hai bên, cùng cúi người ba cái.
Lúc lái xe về nhà, mặt trời cũng dần dần ló ra sau tầng mây, tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời, sưởi ấm cõi lòng mỗi người.
Phụ huynh bắt đầu chuẩn bị cơm tất tiên, bận rộn nhặt rau, thái thịt, làm nước sốt. Hoắc Lộc mở radio lên, kéo Bùi Chước cùng dọn vệ sinh, âm thanh “Tin vắn 30 phút” văng vẳng trong căn phòng.
Ngoài sân có vài đứa trẻ đang nghịch pháo bông. Nhóc nào cũng ăn mặc như cục bông, chạy lăng xăng khắp nơi, tiếng cười trong trẻo đáng yêu. MC trong tin tức cũng đang cười, bắt đầu nói về phong tục đón năm mới ở một số nơi, thỉnh thoảng lại chêm vào những câu bỏ lửng thú vị.
Bùi Chước lau xong cửa sổ, quay sang giặt rèm cửa sạch sẽ, nghe thấy tiếng Hoắc Lộc đang ngâm nga.
Cậu lau tay, gửi tin nhắn chúc mừng năm mới tới Lục Lẫm.
Đối phương trả lời rất nhanh, tựa hồ chỉ đợi cậu gửi tin nhắn mà thôi.
Chúc mừng năm mới, thầy Bùi.
Chúc thầy năm mới vui vẻ, bình an.
Ăn cơm tất niên xong, mọi người lại quây quần bên sofa xem Đêm Xuân, bát đũa quăng hết vào máy rửa bát cho nó tự giải quyết.
– Đêm Xuân năm nay không hay. – Mỗi năm ông Bùi đều nói như vậy – Tiểu phẩm này vô nghĩa quá.
Điện thoại của ông và bà Hoắc cứ nhấp nháy liên tục, toàn là những tin nhắn mừng xuân tẻ nhạt để làm thân.
Bùi Chước ngồi bên cạnh xem liên hoan nhảy múa một lát rồi xoay người vào phòng làm việc gọi điện thoại.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động gọi điện thoại cho Lục Lẫm.
Kỳ thực vì nguyên nhân công việc nên giáo viên rất sợ ồn ào.
Bình thường nếu như điện thoại reo lên, phải tới 60% là phụ huynh của hai lớp cậu dạy gọi đến hỏi thăm này kia, thành tích không tốt thì lo lắng không biết bao giờ mới có thể khá hơn, thành tích không tốt thì lại lo tuột dốc.
30% khác là lãnh đạo và đồng nghiệp, không đổi tiết thì cũng vì đủ kiểu tăng ca hay tài liệu, đến cả ngày nghỉ còn chưa xong.
Bùi Chước vẫn giữ liên lạc qua tin nhắn với Lục Lẫm, nhưng hôm nay cậu thực sự nhớ anh lắm rồi.
Cậu nghe tiếng chuông chờ của đầu dây bên kia, tim đập thình thịch.
Bên ngoài có người đốt pháo hoa, tiếng ầm ầm nói nhau không ngớt.
Điện thoại tút tút mấy tiếng, rất nhanh đã có người bắt máy.
“Thầy Bùi hả?”
“Là tôi.” Thầy Bùi bỗng dưng chẳng biết phải nói tiếp thế nào: “Tôi…”
“Tôi nhớ thầy rồi.” Lục Lẫm hạ giọng nói.
“Lâu lắm rồi không gặp thầy Bùi, không biết thầy có nhớ tôi không.”
Rõ ràng đối phương là một người rất ý nhị, nhưng hôm nay lại thẳng thắn không giống như anh ngày thường.
“Tôi…” Bùi Chước cầm điện thoại, cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên: “Ừm…”
Người đàn ông bật cười, giọng rất nhẹ nhàng.
“Hóa ra thầy Bùi cũng đang nhớ tôi.”
Bùi Chước cảm thấy như mình đang bị anh dắt mũi bèn chuyển sang chủ đề khác: “Thầy Lục ăn cơm tất niên chưa?”
Đối phương ngừng một lát: “Ăn rồi.”
Bùi Chước lại hỏi: “Ăn gì?”
“…”
“Vậy tức là chưa ăn.” Bùi Chước biết anh không giỏi nói dối, từ tốn cất lời: “Thầy có muốn nếm thử canh gà đen mà tôi nấu không?”
Lục Lẫm sửng sốt: “Thầy Bùi còn biết hầm canh nữa à.”
“Kỳ thực tôi còn gói sủi cảo nữa, tuy nhiên gói rất xấu, năm nay coi như tiến bộ thêm một chút.” Bùi Chước cầm điện thoại dựa vào cửa sổ, nhìn xem bên ngoài có tuyết không: “Tôi chiên một phần mang đến cho thầy nhé?”
Đối phương im lặng một lát.
“Thực ra tôi nên từ chối mới đúng.” Người đàn ông khẽ nói: “Ba mươi Tết, để thầy ra ngoài như vậy không ổn.”
“Nhưng tôi muốn gặp thầy, chỉ một lát thôi cũng được.”
Vì thế Bùi Chước vui vẻ chạy đi chiên sủi cảo.
Hiếm khi cậu mới xuống bếp, khiến Hoắc Lộc phải bám khung cửa nhìn, sau đó ông Bùi và bà Hoắc cũng chạy tới.
– Ấy, ấy, ấy, chiên sủi cảo thì bỏ ít nước thôi!
– Hành để lát nữa hẵng cho!
Bùi Chước bụm miệng nín cười đứng chiên sủi cảo, cứ thế lại bật cười.
– Nhìn thôi cũng biết là đang yêu. – Ông Bùi chậc một tiếng – Gặp người vừa ý rồi hả, Tết đến nơi rồi còn ra ngoài.
Bà Hoắc đẩy ông một cái, chạy tới giúp Bùi Chước cho nhỏ bếp đi, dịu dàng nói:
– Tối đến không về cũng được, nhưng mà phải chú ý an toàn đấy.
– Con sẽ về, – Bùi Chước xếp sủi cảo chiên vào hộp gọn gàng – Lát nữa con sẽ về.
Hoắc Lộc đưa túi cho Bùi Chước, lúc đóng cửa còn nháy nháy mắt với cậu.
– Gặp được cây hoa đào của anh thì nhớ chuyển lời chúc mừng năm mới của em nhé.
Bùi Chước nhận định vị, bưng sủi cảo đi tìm Lục Lẫm.
Kỳ thực cậu là một người rất có chừng mực, song kế hoạch thay đổi đột ngột, phải theo người nhà sang Anh du lịch, mối quan hệ giữa hai người bị ép buộc giảm nhiệt tận mấy ngày, hôm nay tự nhiên lại bốc đồng như vậy.
Lục Lẫm đứng trước cửa khu nhà, thấy cậu tới, câu nệ nhận lấy hộp giữ nhiệt và nói cảm ơn, sau đó dẫn cậu vào trong nhà.
Rõ ràng trong điện thoại hai người đều dâng trào cảm xúc, nhưng khi gặp mặt lại sợ sệt, ấp úng mãi chẳng nói được một câu, hệt như lúc đi làm.
Cửa mở ra, Bùi Chước ló đầu vào trong nhìn.
Quả nhiên trống trải, trên bàn ăn chất đống mấy thứ đồ linh tinh, trên bàn trà còn có một lon bia Thanh Đảo.
“Hả?” Bùi Chước quay đầu nhìn Lục Lẫm, “Cơm tất niên của thầy Lục đâu?”
Lục Lẫm nói thật: “Uống một cốc bia.”
Bùi Chước giúp anh sắp xếp đống sách vở dạy thêm và tài liệu, cầm lấy hộp giữ nhiệt, cho anh thấy thứ mình mang tới.
Ánh đèn vàng ấm chiếu sáng hộp đồ ăn, cũng mang ấm áp đến cho hai người.
– Đây là sủi cảo nhân hồi hương, đây là canh gà.
Bùi Chước lấy từng món ra ngoài, nhẹ giọng nói với anh:
– Đón năm mới thì phải ăn gì đó ngon một chút, phải đối xử tốt với bản thân mình…
Lục Lẫm bất ngờ cúi người hôn lên má cậu.
Bùi Chước khựng lại, ngại ngùng không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu chậm chạp cất lời:
– Hôm nay đón năm mới, thầy có thể hôn thêm một chút.
Lục Lẫm rất nghe lời xích đến gần hơn, hôn thêm một cái lên má cậu.
Đôi môi rất ấm, gò má mềm mại.
– Thầy Lục, lát nữa tôi còn phải về nhà. – Bùi Chước nhìn anh, trong lòng cảm thấy vẫn còn chưa đã thèm – Thầy ăn đi cho nóng.
Người đàn ông nghe lời ngồi xuống ăn sủi cảo, Bùi Chước đẩy một đ ĩa dấm qua, anh bèn chấm ăn.
Bùi Chước chống má ngắm Lục Lẫm ăn, trong lòng đã suy đi tính lại không biết bao nhiêu lần.
Cậu biết nếu mình ghé đến hôn anh, có lẽ sẽ vui suốt đêm nay.
Nhưng thầy Lục à, em không chỉ muốn mỗi đêm nay.
Em muốn anh thích em sâu đậm, không thể bỏ em được.
Ăn sủi cảo xong, Lục Lẫm mang hộp giữ nhiệt vào trong bếp rửa sạch sẽ, bỏ vào túi cẩn thận rồi mới đưa lại vào tay Bùi Chước.
Hai người cất bước ra khỏi khu nhà, trên đường vắng tanh chẳng một bóng người, chỉ có biển quảng cáo mừng năm mới thay đổi ánh sáng liên tục.
Lục Lẫm nhìn theo Bùi Chước ngồi vào trong xe, mới sực nhớ ra:
– Thầy Bùi, sủi cảo ngon lắm, cảm ơn thầy nhé. Đi đường nhớ chú ý an toàn.
Một câu rồi thêm một câu, chỉ vì không nỡ để cậu đi.
Bùi Chước gật đầu:
– Được. Năm mới vui vẻ.
Chờ khi chiếc xe biến mất ở góc đường, Lục Lẫm mới xoa xoa tay, hà một hơi, xoay người trở về nhà.
Vui vẻ hệt như một đứa trẻ.