Lục Lẫm là một người rất thông minh.
Thông minh đến mức dần dần phát hiện ra tần suất tin nhắn qua lại giữa bọn họ, cùng với tiết tấu gặp mặt được bọn họ cố gắng khống chế hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần Bùi Chước đều chỉ cho anh nếm chút ngọt đầu môi rồi quay lưng đi mất, chẳng lưu luyến gì, dường như chút ấm áp và dịu dàng ấy đều chỉ là ảo giác.
Nhưng tim đập là thật, thân cận cũng là thật.
Lục Lẫm thích cảm giác tiếp xúc vừa đủ, cũng hiểu rằng yêu đương không thể vội vàng, hai người phải chậm rãi tiến đến gần nhau hơn.
Anh khát vọng chút ngọt đầu lưỡi ấy, tuy nhiên lại không chắc chắn lần sau phải đợi đến khi nào, mỗi tối mất ngủ anh đều trằn trọc, chỉ cảm thấy lo lắng và vui vẻ.
Mỗi khi nhắm mắt đều thấy từng khoảnh khắc bọn họ gặp gỡ, còn cả từng câu bọn họ nói với nhau.
Giống như cả cơ thể bắt đầu rơi thẳng vào bẫy rập mà không thể khống chế.
Ban đầu chỉ thỉnh thoảng nghĩ đến cậu, nhưng chẳng biết từ bao giờ, nó biến thành nỗi nhớ thường xuyên hơn.
Nhớ nhung lâu dần, có một ngày chợt phát hiện ra đã không kịp dừng lại nữa rồi.
Rõ ràng không thường gặp mặt, số lần nói chuyện và hẹn hò cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà mỗi ngày càng lún sâu hơn.
Khi thầy Bùi cúi đầu nói chuyện chẳng khác gì chú sơn dương phục tùng.
Mỗi lần Lục Lẫm nhìn cậu cụp mi chậm rãi cất lời, rất nhiều suy nghĩ trong đầu nhanh chóng lan ra mất kiểm soát.
Có một vài suy nghĩ lưu manh đến mức bản thân anh cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh và ung dung, dường như chỉ muốn làm bạn bình thường với cậu vậy.
May mà không bị cậu ấy phát hiện ra.
May mà kỳ nghỉ đông sắp kết thúc rồi.
Mấy ngày trước khi kết thúc kỳ nghỉ, các thầy cô bắt đầu gửi đáp án vào trong nhóm phụ huynh, hướng dẫn phụ huynh điều chỉnh trạng thái học tập và nghỉ ngơi, từng chút tìm về trạng thái khi đi học.
Những tệp tài liệu lần lượt đăng lên trong nhóm như tuyết rơi, nhóm công việc một lần nữa về với nhộn nhịp.
Các giáo viên đến trường sớm hơn khai giảng hai ngày, trước tiên là mở cuộc họp các khóa toàn trường, sau đó tới cuộc họp của các bộ môn.
Đám nhóc con chơi chán rồi mang theo bài tập ồn ào quay về trường. Trường học hiếm khi mới được một tháng yên tĩnh bắt đầu trở nên nhốn nháo, khắp hành lang, cầu thang đều nghe thấy tiếng hò hét náo loạn.
Bài tập còn chưa thu xong, bảng đăng ký thông tin cũng chưa hoàn tất. Đến giờ, các thầy cô lại bận rộn xua đám học trò đến hội trường để tổ chức lễ khai giảng, cùng học trò của mình ngồi nghe lãnh đạo phát biểu với giọng điệu chẳng khác gì chương trình máy tính.
Tận sáu bảy ngày trời Bùi Chước không gặp Lục Lẫm, sau khi khai giảng cậu cũng phải họp liên tục hết cuộc này đến cuộc khác. Bởi vì tổ tiếng Anh phát tài liệu tham khảo mới đột xuất, cho nên suýt nữa cậu đã muộn giờ khai giảng.
Bùi Chước vội vàng chạy từ dãy phòng học sang, vào trong hội trường từ cửa phụ, may sao có ban cán sự lớp 11-1 đang ngồi đó không xa, lẳng lặng kéo cậu chỉ vào vị trí dành trước cho cậu.
Ở bên cạnh Lục Lẫm.
Bùi Chước thầm nghĩ rốt cuộc ai là người đã giữ chỗ này cho mình. Cậu cuộn tài liệu trong tay lại, ngồi xuống, vẫn còn khe khẽ thở gấp.
Lãnh đạo trên sân khấu đang dõng dạc tuyên bố triển vọng của tương lai, kế hoạch của học kỳ mới, nước miếng văng tứ tung.
Hai người đàn ông trở về với thân phận giáo viên ngồi bên nhau, đầu gối vô tình chạm vào rồi lại nhanh chóng tách ra.
Bùi Chước chạy vội quá, cổ lấm tấm mồ hôi, cố gắng hết sức áp tiếng th ở dốc đến mức thấp nhất có thể.
Lục Lẫm nghiêng đầu nhìn logo trường phía sau lưng lãnh đạo, bỗng dưng anh muốn kéo thầy Bùi thế này vào một góc không người trong hội trường, làm gì đó khiến cậu phải cúi đầu cầu xin mình dừng lại mới chịu thôi.
Hay là ngồi ở vị trí tối tăm này lặng lẽ hôn môi, thân cận, nhìn cậu cắn môi, gò má ửng đỏ, cố gắng không để lộ chuyện gì bất thường.
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn chằm chằm logo trường, còn thuận tay ghi tóm tắt mấy lời phát ngôn của lãnh đạo.
Bùi Chước uống nửa chai nước, cuối cùng mới ổn định được nhịp thở, quay đầu sang nhìn thấy thầy Tiểu Hoàng ngồi cạnh đang nghiêng đầu ngủ bù. Thầy Lục ngồi bên này thì đang nghiêm túc nghe lãnh đạo diễn thuyết, dường như không biết mình đang ngồi bên cạnh anh ấy.
Bùi Chước len lén nhìn sổ ghi chép của anh, sau đó rầu rĩ dựa vào ghế,
Ngày hôm qua phải họp cả ngày, vậy mà hôm nay Lục Lẫm vẫn còn ngồi ghi chép trong lễ khai giảng được.
Người đàn ông này nghiêm túc đến đáng sợ.
Lục Lẫm vừa nghe vừa ghi chép, Bùi Chước không tiện len lén nghịch điện thoại, bèn cầm cây bút bi viết vài dòng tiếng Anh lên quyển sổ của mình, bất giác thất thần lúc nào chẳng hay.
Cuối cùng lãnh đạo cũng kết thúc bài phát biểu của mình, tiếp theo đến bài phát biểu của học sinh ưu tú, lại là một bài diễn thuyết thứ tự đâu ra đấy.
“Chúng em cảm ơn thầy cô đã ân cần dạy dỗ, chúng em sẽ dùng sự cố gắng của bản thân để đền đáp thầy cô.”
“Tục ngữ có câu, có công mài sắt có ngày nên kim. Học kỳ mới sắp bắt đầu, chúng em cần phải tự lập tự cường hơn nữa, phấn đấu không ngừng vì một ngày mai tươi sáng.”
Nếu vào lúc này, nương theo bóng tối cúi người hôn lên yết hầu thầy Lục, sau đó cởi mấy khuy áo cản trở kia đi…
Người đàn ông chín chắn và không hay thể hiện ra ngoài kia chắc hẳn sẽ không dám tránh ra, chỉ có thể thở dồn dập chờ tất cả kết thúc.
Bùi Chước suy nghĩ, chiếc bút trong tay cũng xoay theo một vòng.
Cũng có thể viết câu gì trắng trợn lên sổ rồi đưa qua đó, xem biểu cảm của người đàn ông sẽ thế nào.
Đến lúc kết thúc buổi lễ khai giảng, cuối cùng ánh đèn cũng sáng lên.
Hai giáo viên rời khỏi từ hai bên cầu thang trái phải, từ đầu đến cuối chẳng ai nói lấy một câu, cũng lờ đi màn giao lưu bằng mắt.
Dường như mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là đồng nghiệp bình thường.
Thời gian nghỉ đông, bọn họ là người bình thường đã cởi bỏ thân phận xã hội, Lục Lẫm chỉ là Lục Lẫm, Bùi Chước cũng chỉ là Bùi Chước mà thôi.
Vừa tới thời gian khai giảng, một người trở về dáng vẻ thủ trưởng Lục nghiêm túc lạnh lùng, một giáo viên chủ nhiệm được mọi người kính sợ tránh né. Người còn lại thì biến về thầy Bùi hiền hậu, tiếp tục làm nam thần mới trong mắt học sinh.
Cảm giác thân cận lúc trước dần dần hòa tan trong bầu không khí công việc.
Trường THPT số 1 giống với những trường trọng điểm khác, đều có chế độ mời giáo viên nước ngoài về giảng dạy, mỗi tuần đều có hai tiết ngoại khóa.
Giáo viên nước ngoài đa phần đến từ Mỹ và Úc, có ưu thế trong ngữ âm và từ địa phương, rất được học sinh chào đón.
Giáo viên ngoại giáo phụ trách lớp 11-1 có việc đột xuất phải về nước, cho nên đổi thành giáo viên người Mỹ tên Chris dạy thay, Bùi Chước dẫn học sinh tới giới thiệu đơn giản.
Giáo viên mới vừa cao lại vừa đẹp trai, cao gần hai mét, cơ bắp rắn chắc hiện rõ bên ngoài lớp áo hoodie, cười lên vô cùng rạng rỡ.
Ban đầu học sinh nhìn thấy anh ta thì còn tò mò, qua mấy trò chơi mới dần dần trở nên thân hơn, bắt đầu dùng tiếng Anh lưu loát hoặc trúc trắc nói chuyện với anh ta.
Buổi đầu lên lớp, Bùi Chước lo kỷ luật không tốt, dù sao người nước ngoài vốn dĩ đã thích ồn ào, bọn trẻ mà vui lên cũng thích hú hét.
Cậu ôm xấp bài tập tới hàng ghế sau chậm rãi chấm, thỉnh thoảng ngước lên nhìn xem có học sinh nào lén lút nghịch điện thoại hay làm bài tập không.
Chris có kinh nghiệm giảng dạy khá phong phú, trước tiên để học sinh làm quen với những nội dung trong giáo án, rồi chầm chậm dẫn dắt bọn nhóc giao lưu bằng tiếng Anh, hai tiếng trôi qua chỉ trong nháy mắt.
Toàn bộ quá trình nghiêm túc kỷ luật, không kiếm chuyện cho thủ trưởng Lục.
Bùi Chước thầm thở phào một hơi, giao bài tập cho cán sự môn phát lại, đi lên bục giảng đưa thời khóa biểu cho giáo viên mới, thuận tiện nói mấy câu.
– Seth, nền tảng của những em học sinh này đều rất tốt, hơn nữa cũng dũng cảm biểu đạt, tư duy linh hoạt. – Chris chỉ vào bảng điểm trò đoán chữ, giơ ngón tay nói – Tôi có thể nhìn thấy cậu đã đào tạo tụi nhóc cách diễn đạt ngôn ngữ rất nhiều lần, bọn nhóc đã tránh được khá nhiều lỗi thường gặp.
– Vậy ư? – Bùi Chước cười nói – Hai tiết học vừa rồi đều rất đặc sắc, anh giảng rất hay.
Đúng lúc này Lục Lẫm mở cửa bước vào, thấy hai người đang nói chuyện, bèn đứng bên cửa xếp lại xấp bài tập đã chữa xong.
Lớp trưởng và cán sự môn Văn chạy tới báo cáo tình trạng điền đơn các môn tự chọn, thuận tiện hỏi thăm học kỳ này có du xuân không.
– Có. – Lục Lẫm nói ngắn gọn – Nhưng đi đâu cần phải xem quản lý khóa chọn thế nào.
Chris vẫy tay chào chủ nhiệm lớp từ xa, nói chuyện với Bùi Chước thêm mấy phút nữa, thấy tiết học tiếp theo sắp bắt đầu rồi mới cười nói đi ra ngoài.
– Đúng rồi, Seth. – Chris đứng ngoài cửa giơ tay lên, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng – Cậu quả là một người có sức hút, chẳng trách học sinh đều rất thích cậu.
Lục Lẫm nghe hiểu tiếng Anh, song làm như không nghe thấy gì hết, thờ ơ bước về bục giảng.
– Vào lớp nào.
Lớp trưởng vẫn còn nhìn hai nam giáo viên bên ngoài cửa sổ, một lúc sau mới phản ứng lại, cao giọng hô mọi người đứng nghiêm.
Bùi Chước lẳng lặng quan sát mấy ngày, phát hiện ra dấu hiệu ghen của Lục Lẫm chẳng rõ ràng chút nào, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra.
Đúng dịp tổ tiếng Anh đang giao lưu tương tác về các chương trình học khác nhau. Tổ trưởng cảm thấy tiếng Anh của Bùi Chước tốt, rảnh rỗi bèn giật dây Bùi Chước giao lưu với giáo viên nước ngoài nhiều hơn, tốt nhất là viết báo cáo trải nghiệm hàng tuần.
Bùi Chước bận rộn đến mức bốn năm ngày cũng không gửi tin nhắn cho Lục Lẫm. Mỗi lần về bàn làm việc chỉ thấy trà mà Lục Lẫm đã pha sẵn cho mình, nhưng không thấy anh đâu.
Vậy mà mãi chẳng chịu gửi một tin nhắn nào, tựa như cái hôn đón năm mới chưa từng tồn tại.
Chờ tới thứ Sáu, Bùi Chước sắp xếp xong công việc, đi tới nhà ăn, đặt khay ăn ngồi xuống đối diện Lục Lẫm, lúc ngồi xuống còn đưa cho anh một chai sữa chua.
Lục Lẫm không nhận lấy, chỉ cắm mặt vào ăn cơm, tốc độ bắt đầu nhanh dần, như định ăn nhanh rồi đi khỏi.
Tiếng người xung quanh ồn ào hỗn loạn, chẳng ai chú ý đến hai người đang nói với nhau chuyện gì.
Bùi Chước chống cằm nhìn anh, chậm chạp nói:
– Thầy Lục, múc cho tôi bát canh củ sen được không?
Lục Lẫm chợt dừng lại, đứng dậy giúp múc canh giúp cậu, còn chọn thêm mấy miếng củ sen.
Bùi Chước ăn hết củ sen rồi chống cằm nhìn anh, giọng nhẹ nhàng trong trẻo:
– Thầy Lục, tôi không mở được nắp chai sữa chua.
Còn không vặn tượng trưng cái nào.
Lục Lẫm ngừng ăn, ngẩng đầu lên nhìn cậu, lặng lẽ mở nắp chai thủy tinh ra, đẩy về phía cậu.
Vừa mất tự nhiên vừa nghe lời.
Bùi Chước không khỏi bật cười, đẩy một viên kẹo bạc hà đến cho anh.
Lục Lẫm không cầm lấy, buông thìa xuống khẽ nói:
– Kỳ thực thầy Bùi cái gì cũng biết.
– Ừ, biết. – Bùi Chước vẫn nói rất từ tốn – Thầy Lục không yên tâm à?
Lục Lẫm ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm:
– Thầy Bùi có bằng lòng khiến tôi yên tâm không?
Bùi Chước không trả lời, lúc đứng dậy lại cầm chai sữa chưa chưa mở lên, áp lên má Lục Lẫm.
Trong mắt người ngoài, dường như hai người chỉ đang cười đùa với nhau, khoảng cách ngay lập tức được kéo sát đến gần, nhịp thở ấm nóng đan vào nhau.
– Thầy Lục. – Cậu nhẹ nhàng nói bên tai anh – Trước nay con mồi sẽ không bao giờ tự mình dâng lên cửa.
Hết chương 22
⇒Chương 23⇐
Lời tác giả:
Thầy Lục không yên tâm à? = Thầy Lục, thầy sợ hả, không muốn theo đuổi tiếp nữa ư?
Thầy Bùi có bằng lòng khiến tôi yên tâm không? = Thầy Bùi, thầy đang ám chỉ tôi, thầy muốn ở bên tôi đúng không?
Câu cuối cùng = Mọi người tự hiểu đúng không?