“Với em, tất cả dần trở nên lạ lẫm
Đứng giữa ngã đường chẳng biết đi về đâu
Giọt nước mắt lặng câm mãi thổn thức
Rơi về miền kí ức của xa xưa….”
Thực sự không thể nào diễn tả hết cảm giác ngạc nhiên của Đan khi nhìn thấy Thiên tại nơi này, vả lại khi trên tay anh còn có áo khoác và túi xách của cô.
_ Anh Thiên? Sao anh lại ở đây? Sao lại cầm túi của em? Linh đâu? – Đan hỏi một hơi khiến Thiên bật cười
_ Từ từ nào! Từng câu một thôi! Anh sẽ trả lời hết! – Thiên bật cười
Đan ngượng ngùng cầm lấy áo khoác từ tay anh…
_ Giờ thì anh trả lời nhé!
_ ….
_ Thứ nhất, anh sang đây công tác, vì thế không mang Linh theo cùng. Còn về việc tại sao anh lại cầm túi của em thì trùng hợp thôi. Ban nãy ….– Thiên dừng một lúc – anh cũng ở đấy!
_ Anh cũng ở đấy? – Đan ngẩn người, không lẽ anh cũng chứng kiến tất cả?
_ Uhm! – Thiên trả lời cho cả câu hỏi trong tâm tưởng của Đan
Trong năm qua, Thiên cũng đã bên cạnh giúp đỡ Đan rất nhiều. Anh cũng chẳng hơn gì cô, cũng cực kì hoang mang trước sự ra đi của Huy. Cũng chính nhờ đó mà Thiên với Linh mới có thể đến được với nhau…
_ Linh vẫn khỏe chứ?
_ Cô bé cứng đầu ấy thì có gì mà không khỏe!
_ Sao anh không đến đây cùng Linh?
_ Uh, biết em ở đây Linh cũng đã dự định đến cùng anh, nhưng một dự án đột xuất khiến Linh không đi được. Cô nàng đã cằn nhằn anh gần một tuần rồi đấy…
_ Có phải lỗi của anh đâu?
_ Với cô ấy, anh đóng được rất nhiều vai. Và trong trường hợp vừa rồi, anh là tên “ biến thái” nào đấy mà cô ấy bực mình…
Đan cười lớn. Tính cách của Linh cô còn lạ gì nữa
_ Hai người chừng nào mới cho em uống rượu mừng đây?
_ Em nghĩ anh không muốn à? Chỉ là nàng ta còn ham vui quá!
_ A, em nhớ rồi, Linh từng tuyên bố sẽ không kết hôn trước đâu anh!
_ …. – Thiên nhìn Đan với vẻ mặt rất chi là ba chấm…
_ Đừng sock vậy chứ!
_ Không, anh chỉ đang nghĩ cách để phá bỏ lời tuyên bố kiêu ngạo ấy thôi.
_ Chúc anh thành công nhé! – Đan nháy mắt
_ Không nói về anh nữa, dạo này em thế nào?
_ Em.. vẫn ổn
_ Có cần phải nói dối thế không khi trên trán em đã viết rõ ràng câu trả lời thật sự.
_ Em đã gặp lại Huy.
Không cần ngẩng đầu lên Đan cũng có thể tưởng tượng vẻ mặt kinh ngạc của Thiên lúc này…
_ Thằng nhóc đó… đang ở đây?
Đan nhẹ gật đầu
_ Anh đã tin cái gì gọi là số phận rồi đấy! Hai người đã đi một đoạn đường xa như thế để rồi lại gặp nhau nơi này. Thụy Sỹ - nơi em khát khao được đến phải không?
_ Vâng!
_ Tại sao tất cả lại như thế này chứ? – Thiên thở dài – Hai người đang ở cạnh nhau mà sao khoảng cách lại xa đến thế?
_ Theo như anh nói, thì anh tin Huy vẫn còn yêu em? – Đan nhìn Thiên dò hỏi
Thiên bất chợt dừng bước… Anh xoay sang nhìn Đan, đôi mắt sau cặp kiếng thật khó dò…
_ Nghe anh này, Đan! – Thiên lên tiếng buộc Đan phải nhìn thẳng vào mắt mình – Anh cũng đã cùng Huy lớn lên cũng như Linh với em vậy. Trong suốt những năm tháng đó, Huy chưa bao giờ yêu một ai cả, kể cả cảm giác cảm nắng cũng chưa bao giờ. Vậy mà khi gặp em, cuộc sống của nó đã bước ra khỏi quỹ đạo vốn dĩ. Chưa bao giờ anh thấy nó giống như một người con trai mới lớn như khi ấy. Vì vậy, hãy vững tin vào tình yêu mà Huy dành cho em, Đan ạ! Có thể giờ đây vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng em phải biết một điều rằng: xa em, Huy cũng như phải bước xuống địa ngục vậy.
Đan lặng yên nhìn Thiên, bất giác một giọt nước mắt lại lăn dài…
_ Anh xin lỗi!
_ Không sao đâu ạ! – Đan đưa tay gạt nước mắt
_ Uhm, anh muốn nói với em một chuyện…
_....
_ năm trước, anh biết một phần lí do Huy ra đi, một phần thôi chứ không phải là tất cả. Anh không thể nói cho em biết, bởi đó là lời hứa của anh với Huy. Nhưng thực sự anh sai rồi, cả Huy nữa. Rời xa em để cả hai phải đau khổ như thế…
Đan sững sờ…
_ Ngày trước, lúc còn đi học, em là một blogger khá tiếng tăm trong cộng đồng mạng. Huy ra đi vì một bài viết của em trên blog đó. Đừng trách Huy, bởi nếu anh, anh cũng sẽ chọn cách buông tay, em hiểu chứ? Ơ! Em đi đâu thế?
Thiên chưa dứt lời thì Đan đã vụt chạy đi…
….
Đã lâu lắm rồi, Đan chưa vào blog của mình. Cũng đã hơn năm rồi…
Trang blog đầy những comment… Ai cũng hụt hẫng vì sự mất tích đột ngột của blogger Bồ Công Anh, bởi câu chuyện vẫn còn dang dở…
Chẳng mấy khó khăn gì để tìm được bài viết đó…
“ Gửi Gió…
Em biết mình chỉ là cánh Bồ Công Anh mỏng manh trước gió! Yếu đuối và đáng thương!
Một ngày kia, ngọn Gió đến vỗ về, ủ ấm cho Bồ Công Anh. Bồ Công Anh biết mình yêu Gió, yêu nhiều lắm! Gió cũng yêu Bồ Công Anh phải không? Vì thế, Bồ Công Anh vẫn tin rằng một ngày nào đó Gió sẽ mang Bồ Công Anh đi, đến một miền đất hứa, nơi ấy chỉ có Gió và Bồ Công Anh thôi. Gió sẽ đặt Bồ Công Anh lên mảnh đất ấy, đợi chờ,ột ngày kia Bồ Công Anh lại nở hoa… rồi Gió lại mang Bồ Công Anh đi….
Cứ thế… và mãi mãi…
Gió đã đặt Bồ Công Anh tại nơi ấy, rồi ra đi…
Năm tháng qua đi, chỉ còn mình Bồ Công Anh mòn mỏi trong đợi chờ…
Một giây…. Một giờ…. Một ngày… Một tuần… Một tháng…. Một năm….
Gió chẳng bao giờ trở về nữa, Bồ Công Anh lặng câm trong nỗi đau âm ỉ. Chôn sâu, cất giấu… tất cả đã khép kín…
… Năm tháng qua đi…
Một cơn Gió khác lại đến bên Bồ Công Anh, tình cờ và dịu dàng như sự sắp đặt của số phận…
Chẳng biết từ bao giờ, Bồ Công Anh đã quen với vòng tay ấy…
Những vết thương dần chìm vào giấc ngủ quên lãng…
Cứ ngỡ thế là hạnh phúc, thế là bình yên! Cơn Gió ấy là tấm lòng thương xót của Thượng Đế chí nhân đã ban tặng cho Bồ Công Anh trong cuộc đời này!
Có lẽ sẽ mãi là thế nếu không có cái định mệnh trớ trêu ấy…
Tại sao ngọn Gió ngày xưa ấy lại quay về? Một cách đầu bất ngờ và đớn đau như thế? Tại sao lại có thể tàn nhẫn như thế?
Quay về để rồi lại xới tung ngăn kí ức vốn đã dần ngủ yên cùng năm tháng, quay lại để lại nói tiếng “yêu” muộn màng, phai lãng…
Quay về để khiến tâm hồn mỏng manh ấy vỡ tan thêm một lần nữa….
Cánh hoa tàn phai….
Một chuyện tình kết thúc….
Ra đi mãi mãi…..
Thiên đường, nơi ấy có ấm áp hơn chăng?”
Dấu chấm. Câu chuyện đã kết thúc từ rất lâu vậy mà Đan vẫn lặng yên như thế…
Nhưng Đan thực sự không hiểu…
Dù trí nhớ của cô có siêu “Dorry” như thế nào thì vẫn nhận ra được rằng câu chuyện này Đan chưa từng biết đến…
Vậy tại sao nó lại nghiễm nhiên nằm trong blog của cô như một sự thật chết người. Ai là tác giả thực sự của bài viết ấy? Là ai lại nhẫn tâm đẩy Huy rời xa Đan như thế…
Mọi thứ cứ như loạn cả lên…
Tuy nhiên, có một điều Đan có thể chắc chắn: rằng người ấy rất hiểu cô, hiểu rất nhiều là đằng khác. Bởi phong văn, cách dùng từ cũng rất giống cô…
Không gian như ngừng lại…
Ngừng lại để ôm lấy người con gái đang lặng đi vì nỗi đau quá lớn và cũng vì những thắc mắc chưa có lời đáp….