“Em nhớ anh! Phải làm sao đây, khi em đang nhớ anh thật nhiều….”
Lâu… rất lâu sau…
Đan mệt mỏi đứng dậy… Đã vào nửa đêm rồi thì phải…
Bước vào bếp lấy cho mình một cốc nước mà đầu óc cô vẫn cứ để đâu đâu. Đan ở đây, nhưng tâm trí lại trôi dạt về nơi nào đó xa lắm. Bằng chứng thì rất rõ ràng: uống nước mà chẳng hề lấy cốc, tìm kiếm cật lực trong khi tủ lạnh lại ở ngay trước mắt…
Cuối cùng cũng có được chiếc cốc trong tay, Đan lơ đãng nhấn tay vào nút hot…
Hơi nóng của nước tỏa ra nhanh chóng khiến chiếc cốc thủy tinh nóng bừng, nước trào cả ra ngoài… Đan hốt hoảng buông tay
“Xoảng…”
Vỡ tan… Đan thẫn thờ hồi lâu, nhìn những mảnh thủy tinh vụn vỡ trên mặt đất. Tựa như một thế kỉ đã trôi qua, cô đi tìm thứ để thu dọn mọi thứ, nhưng chẳng hiểu lơ ngơ thế nào lại để mảnh thủy tinh sắc bén cứa hẳn vào chân. Một vết thương thật sâu… Máu túa ra, ướt đẫm…
Đan loạng choạng ngã hẳn xuống đất. Những âm thanh này khiến Trax cùng bà giúp việc choàng tỉnh. Họ vội chạy về phía bếp, nơi phát ra tiếng động. Cả hai thất kinh khi nhìn cảnh tượng không thể miêu tả này.
_ Angel? Em sao thế?
Đan nhìn Trax, khẽ lắc đầu…
_ Em không cẩn thận thôi anh!
_ Khoan thu dọn chỗ đó, lấy giúp tôi hộp y tế! – Trax gần như thét lên với người giúp việc
_ Đây, cậu chủ! – Giọng bà run rẩy, sợ sệt
_ Sẽ đau nhưng ráng chịu nhé em! – Trax chế nước khử trùng vào vết thương khiến Đan suýt hét lên vì rát. Anh lặng lẽ, cẩn thận băng bó giúp Đan – Em còn đau ở chỗ nào nữa không?
Đan suy nghĩ rồi gật nhẹ. Với cái chân đau lúc này thì chẳng thể đi lại được gì. Đan đưa bàn tay mình ra. Trax đau lòng nhìn bàn tay ửng đỏ vì phỏng.
_ Có chuyện gì với em? Sao lại thế này?
_ Nói sau được không anh? Giờ em mệt quá!
_ Uh!
Trax nhẹ nhàng bế Đan về phòng, đợi cô chìm vào giấc ngủ sâu mới rời đi.
….
Mưa…
Mưa nhiều quá….
_ Anh đang ở đó phải không? – Đan hỏi nhưng tiếng mưa lại át đi tất cả
Một bóng dáng trong đêm…
Quen lắm… Thân thuộc lắm…
_ Đợi em với! – Đan vội chạy theo nhưng người đó lại quay lưng rời đi
_ Đừng mà! – Một bàn tay ở phía sau kéo Đan lại
Trời tối quá…
_ Ai thế! Buông tôi ra đi mà! Làm ơn! – Đan vùng vẫy nhưng chẳng thể nào thoát ra khỏi bàn tay gọng kìm ấy
_ Buông ra! Làm ơn đi mà! – Đan khóc nấc lên – Đợi em!
Nhưng mưa đã mang bóng dáng ấy đi mất…
….
_ Không!!!!!!!!
Đan thét lên rồi bật dậy khỏi giường, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nước mắt rơi không dừng…
Tiếng sét khô khốc đột ngột cất lên giữa màn đêm tĩnh lặng, chói tai đến mức khiến Đan hoảng sợ đến run người.. Cô nhớ anh đến khắc khoải…
Thế đấy, yêu nhau nhiều đến mức ám ảnh nhau trong từng giấc mơ, vậy mà sao cứ gây cho nhau những vết thương quá lớn, chẳng thể chữa lành…
Khác với năm trước, giờ đây Đan yêu bằng con tim chứ chẳng bằng lí trí nữa. năm xa nhau là năm năm cô buộc con tim mình ngủ yên để lí trí lên tiếng, nhưng giờ đây, trước anh, mọi thứ lại trở nên bất lực.
Dẫu biết rằng, có xa mới có nhớ, có nhớ mới có yêu nhưng sao lại quá lâu như thế! Nỗi nhớ đóng băng theo năm tháng.
Xuân đến… Hạ sang… Thu về … Đông tới..
Dòng thới gian sao quá khắc nghiệt.
Để rồi giờ đây, nỗi nhớ tan chảy, tan chảy trong sự bùng cháy của tình yêu mãnh liệt ấy, tan chảy trước những khao khát vượt cả không gian và thới gian, tan chảy trước những con tim muốn hòa cùng nhịp đập…
Đừng bên ngoài cửa phòng Đan, cõi lòng Trax như tan nát. Nghe những tiếng nấc nghẹn của cô, trái tim anh cũng như chết đi. Biết là nhẫn tâm, nhưng anh khao khát một lần được làm chàng trai khiến Đan bật khóc, dù chỉ một làn thôi cũng được.
Nhưng sự đời là thế, Trax thở dài. Nếu như là anh thì sẽ chẳng có chuyện Đan phải khóc. Angel của anh sẽ chẳng phải khóc đâu. Mãi mãi, mãi mãi… và mãi mãi anh vẫn chỉ là người anh trai.
…
Dù mệt mỏi nhưng Đan vẫn thức dậy theo đúng đồng hồ sinh học. Với tay lấy cuốn sổ, Đan xem xét lịch làm việc ngày hôm nay…
_ Ôi! Không thể nào!
Đan thảng thốt, dù có thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể quên ngày ra mắt bộ sưu tập hôm nay. Đan đập đầu vào gối, thật là khiến người ta phát điên mà….
Đến lúc này thì chẳng thể thay đổi được gì nữa rồi. Càng không thể hủy. Thành quả lao động mấy tháng nay của tất cả mọi người không thể sụp đổ như thế này. Đành chịu khó vậy!
Cô khó nhọc bước xuống giường, vệ sinh cá nhân để đến công ty. Bàn chân vẫn buốt đau như thế.
_ Em dậy rồi à? Sao không gọi để anh giúp em… - Trax chợt khựng lại khi nhìn trang phục của Đan – Em … đi làm à?
_ Vâng
_ Không được!
_ Em biết nhưng hôm nay là ngày ra mắt bộ sưu tập của em anh ạ! Em không thể làm gì khác được! À, nếu em không nhầm thì anh cũng có tên trong danh sách khách mời mà, có phải không?
_Quản lí chưa đưa anh lịch làm việc hôm nay. Nhưng không được, Angel. Chân em sao chịu nổi?
_ Đanh vậy thôi anh ạ!
_ Để anh đưa em đi! – Trax thở dài thua cuộc trong lần tranh luận này, như mọi lần vẫn thế…