Bởi vì tức giận nên cố ngủ trốn nàng?
Ban đầu nàng đoán là sai!
Hắn có thể sai hộ vệ canh giữ cửa ngầm, sao lại phải dùng cách trốn tránh như này?
Càng nghĩ càng không đúng, đi vài bước rồi quay lại, nàng tăng thêm khí lực gõ cửa.
“ Ngươi không sao chứ?”
Cũng như vừa rồi, đều không trả lời.
Nói đi nói lại, không ai để ý nàng.
Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện.
Lập tức ngồi xổm xuống, Hạ Noãn Ngôn rút từ đế giày ra một lưỡi dao.
Nói thật nàng cảm thấy ở cổ đại rất không an toàn.
Nàng vốn là sợ một ngày nào đó mình bị bắt, giấu lưỡi dao này có thể thoát khỏi nhà lao, không nghĩ tới đã phải dùng rồi.
Then cửa của tẩm cung là gỗ lê hoa, so với gỗ bình thường hơn rất nhiều, Hạ Noãn Ngôn lại không có kinh nghiệm, cho nên phải dùng nửa phút, mới động được đến chốt then cửa.
Nàng làm âm thanh không quá lớn, không ai xuất hiện, cũng không có âm thanh nào ngăn nàng.
Tuyệt đối là không đúng.
Then cửa mở khóa, nàng đã văng cánh cửa. ( chắc đạp nhẹ thôi =.
Có chút lo lắng nếu bên trong không có người, nàng lui về phía sau một chút, để tránh bị người ép.
Trong phòng một mảnh tối đen, nhưng mượn ánh sáng, nàng đại khái vẫn thấy rõ.
“ Ngươi……..”
Nàng hoảng sợ nhìn tình hình trong phòng, may nàng không kêu to quá để bọn thị vệ nghe thấy.