Trong tẩm cung, Gia Các Mộ Quy liền ghé đầu vào thành, phía sau là bình phong, sau bình phong là một thùng nước, mà trong thùng đầy nước ấm.
…… Không cần phải cho nàng xem hình ảnh kích thích như vậy chứ.
“ Ngươi…… Ngươi làm sao vậy?”
Không dám nhìn lung tung, ánh mắt nàng dán chặt vào đầu hắn, Hạ Noãn Ngôn đưa tay sờ sờ trán hắn, nhìn đến mặt hắn khác xa so với nàng tưởng tưởng nghiêm trọng hơn nhiều.
“ Ngươi trúng độc hả?”
“ Ta uống thuốc thí nghiệm”.
Âm thanh của Gia Các Mộ Quy rõ ràng rất yếu, khí lực không ổn.
Thuốc thí nghiệm?
Thuốc thử nghiệm để giải dược, nhưng làm gì có người nào thử đến mức này!
Không biết hắn có nói dối không, Hạ Noãn Ngôn nhìn cái trán có thể dọa người của hắn, đột nhiên buông hắn ra, tính muốn chạy.
“ Đứng lại”.
Bàn tay to nắm chặt cổ tay nàng, ánh mắt lạnh lùng của mỹ nam hoàng đế đột nhiên ánh lên vẻ tàn nhẫn, không che dấu một chút sát khí nào khiến nàng rùng mình một cái, cảm giác như đang ở Bắc Cực.
“ Ta muốn đi lấy một ít đá”.
Nàng không giãy trước sự kiềm chế của hắn, chính là tỉnh táo, ánh mắt cam đoan, “ Ta sẽ trở về, cũng sẽ không nói lung tung”.
Gia Các Mộ Quy không trả lời nàng, ánh mắt sát khí cũng không vì lời nói đó mà giảm bớt.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mặt Gia Các Mộ Quy ngày càng đỏ, mặt hắn ngày càng hồng, nhưng trên trán kì lại không có chút mồ hôi nào.
Cổ tay bị nắm có chút đau, Hạ Noãn Ngôn nhíu mày, vẫn đối mặt với hắn.
Khoog biết qua bao lâu, mỹ nam hoàng đế đột nhiên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, buông lỏng tay.
Vù……….
Hạ Noãn Ngôn cũng thở ra, nhìn cổ tay nổi gân nhảy dựng lên, “ Nhìn nữa liền biến thành đẩu kê nhãn rồi (đây là trò chơi dân gian) rồi”.
“…………”
Chật vật nằm trên mặt đất, khóe miệng Gia Các Mộ Quy liền nhếch lên, thế nhưng thấy nụ cười hiếm thấy.
Đáng tiếc Hạ Noãn Ngôn không thấy được “ kỳ quan” đó, vừa được thả tự do, liền chạy nhanh ra ngoài.
Vài phút sau, nàng lại chạy lại, vọt tới bên giường đem chăn gối kéo xuống, ôm mỹ nam bên cạnh.