“Chú Mã nói gì với em vậy?”
Nghe hỏi vậy, xòe mảnh giấy nợ kia ra rồi hỏi lại Quan Tàng: “Tôi có nói láo đâu nhỉ?” Quan Tàng mỉm cười lắc đầu.
“Anh mà cứ làm kiểu này chắc tôi đi sớm.” cúi xuống nhìn vết thương trông gớm đầu gối mình, “Chỗ này mà thành sẹo là tôi xẻo thịt anh nha, Quan Tàng.”
Đêm qua Quan Tàng lỡ tay làm tuột miếng băng đầu gối , mới xuýt một tiếng. Lúc ấy Quan Tàng cúi xuống nhìn chằm chằm như vừa hiện ra vùng đất mới, rồi anh ta bắt đầu cào hết lượt những vết thương người . ré , đau đến run bần bật. Tiếng ré của như một mũi tên bị đi rồi bật trở lại từ bốn phương tám hướng xuyên thấu thân thể , khiến cơn đau càng thêm kịch liệt.
Bàn tay Quan Tàng vò ép bụng , khiến vùng eo lẫn nội tạng vốn đã bị thương của gần như co giật vì hai luồng kích cùng lúc.
Quan Tàng hoàn toàn không có kỹ thuật gì cả, anh ta chỉ đơn giản là đang hành lạc thân xác … giống như một con cá sống bị quăng vào chảo dầu, giãy đành đạch đến chết… và khi chín thơm bị bưng bàn ăn nó vẫn còn há mồm chưa chịu cam lòng.
Còn thực khách ăn xong chỉ quăng đũa, tấm tắc khen: “Em tuyệt quá, Mỹ Mỹ à.”
Thân xác như bị dần cho nhừ tử một lần nữa, đau đến mức ngủ không yên giấc, suốt đêm cứ hậm hực, rền rĩ, chửi bới, Quan Tàng thì lại có vẻ sung sướng lắm, anh ta càng ra sức ve bụng , anh ta cười nghe nguyền rủa mình.
“Anh bị bạo đúng không?” hỏi.
Quan Tàng suy nghĩ nghiêm túc một hồi rồi lắc đầu: “Anh nghĩ là không.”
“Tôi đếch quan tâm anh là thế nào nữa, đưa hai viên giảm đau đây.”
Quan Tàng nói ngay, “Đừng uống, uống không tốt đâu.” hỏi làm sao mà không tốt, Quan Tàng lại không chịu nói.
“Đm.” chửi thề, đành chịu đau tiếp, “Anh tính để tôi đau đến chết đây mà.”
“Đừng chết, nhất định em đừng chết.” Quan Tàng nhẹ nhàng nói, “Anh phải làm gì để em đỡ đau bây giờ?”
nhìn chằm chằm Quan Tàng rồi giở chăn : “Làm tôi sướng đi.”
Thế là Quan Tàng như tìm được một môn giải trí mới mẻ, anh ta lại đắm chìm trong biểu cảm phong phú vì sung sướng của . Ừ, công nhận, cách giảm đau này cũng được.
Trong giấc ngủ sau đó nằm mơ. Mơ thấy mình bị người ta ném xuống hố, chôn sống. Những người mà quen biết hào hứng hất đất xuống vùi lấp . Từng xẻng đất, từng xẻng đất, họ chứng kiến chết của .
không kêu được, nghẹt đến choàng tỉnh. Chào đón là Quan Tàng đang gối đầu , nói “Chào buổi sáng”. bảo Quan Tàng đứng thẳng rồi bò dậy, đạp thật lực một cú vào bụng anh ta, lại bồi thêm hai nắm đấm nữa: “Tôi cho anh làm chứ không nói sẽ bỏ qua cho anh.”
Quan Tàng nằm lăn sàn cười, lại ôm mắt cá chân : “Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ, anh sẽ không để em đi đâu cả.”
“Đừng có chọc tức tôi thì tôi chẳng đi đâu hết.”
Ăn cơm xong lại quấn thảm nằm sô pha. thảm này giờ đây cứ như lớp da thứ hai của . Quan Tàng mò tay vào, mân mê cẳng chân, bắp đùi .
trợn mắt nhìn anh ta, Quan Tàng vội bảo: “Anh không làm đau em đâu, anh chỉ muốn em dễ chịu thôi.” nói rồi há mồm ra.
ngầm đồng ý.
Quan Tàng gỡ kính, chui đầu vào thảm. nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ tuyệt vời.
“Khả năng tiếp thu khá đấy.” bảo, Quan Tàng được khen thì lại càng ra sức thể hiện.
Đợi xong, Quan Tàng chùi nước miếng nhễu cằm rồi cạ cạ quần đã dựng lều bắp đùi .
chửi “Đt cả lò nhà anh.”
Quan Tàng làm như điếc, anh ta khuy quần, thò tay tóm lấy vật còn định lề mề cọ quẹt những vết bầm của mình, bảo: “Anh phải làm tôi sướng, không thì tôi nhai sống của nợ này.”
Quan Tàng nghĩ nghĩ một tí rồi rùng mình: “Sao Mỹ Mỹ cứ làm anh hưng phấn hơn vậy, thế không được đâu.” thấy chực nổi đóa, anh ta lại bảo: “Anh đang học dần, nhưng mà anh sẽ cố hết sức.”
Mới đầu Quan Tàng còn nhớ điều kiện của nhưng chẳng mấy chốc anh ta đã tung hê hết.
chửi Quan Tàng bằng những lời tĩu nhất, Quan Tàng nghe xong chỉ cười giơ tay bịt miệng . Anh ta cúi xuống nhìn cặp mắt hậm hực của , cảm nhận tiếng nức nở trong cổ họng, hơi nặng nhọc phả vào lòng bàn tay anh ta, hay nước mắt ứa ra, lông mày nhíu chặt vì phải chịu đựng sự thô bạo quá sức tưởng tượng. Tất cả đều khiến Quan Tàng vô cùng kích động.
Bàn tay vừa buông ra, không đợi kịp hớp đủ dưỡng khí Quan Tàng đã túm tóc mà hôn. Anh ta soạng vết sẹo cổ , chán lại kề môi , cứ như một con thú.
Cuối cùng con thú ấy vãi chất dịch bụng đầy vết bầm của , nó thỏa mãn như vừa hoàn thành một nghi lễ. dồn hết sức lực vả cho Quan Tàng một trời giáng, Quan Tàng bị tát lật mặt, tóc anh ta rũ xuống che cả mắt mà miệng vẫn cười hì hì.
chống nạnh đi vào nhà vệ , nhìn miếng giấy chùi xong lại lao ra đấm cho Quan Tàng một trận nữa, đấm xong chắc phải đi khám hậu môn trực tràng thật.
Thương tích cùng mình thế này làm sao dám vác mặt ra đường, thế là nằm vạ ở nhà Quan Tàng. Mười hai nghìn đồng nặn được của Mã Thiên Gia Quan Tàng bảo: “Không sao, em cứ giữ lấy. Chú Mã có tiền.” Thế là yên tâm để Quan Tàng bao mình từ A đến Z.
Váy đầm, giày cao gót, đồ bộ, tất, đồ , tóc giả, kính, khuyên tai, mỹ phẩm chất đống thành một núi đồ lóng lánh rẻ tiền bàn. váy ngắn, bó sát để khoe đôi chân dài, kim tuyến, hột cườm, tơ lụa lộng lẫy bắt mắt, để diện ngoài phố đàn ông chết mê đàn bà ghét, rồi còn bị đoán già đoán non một đêm của đáng bao nhiêu tiền.
Quan Tàng thì ngồi xổm bên cạnh , đê mê với mảng eo ếch hở ra cạp quần ren, giữa áo ngắn và váy . Anh ta giữa đống áo quần còn chưa bóc hết túi, làm lấm lem cả váy mới của .
Ngày ngày sấp ngửa với , Quan Tàng cũng dần thành thạo làm .
cũng dần dung túng cho Quan Tàng thỉnh thoảng không kìm được mó máy những vết thương của , dung túng cho những buổi sáng tỉnh giấc trong căn phòng lạnh cóng đến mức mũi phải đỏ hồng . Quan Tàng phòng thoáng khí và nhiệt độ thấp nên rất hay lén tắt điều hòa, nhiều khi bị phàn nàn “Phòng gì lạnh như nhà xác” anh ta mới chịu bật sưởi .
“Em loại vòng ngắn này à?”
Mua một lúc chục , đeo thử từng vòng cổ, Quan Tàng ngồi ngắm hoài không chán.
“ này gọi là choker. Có thế cũng không biết, trí thức trí ngủ kiểu gì vậy.”
“Dùng để che sẹo à?”
vén mớ tóc giả màu vàng sang một bên rồi ngoẹo đầu cài chốt sau gáy, cài xong lại thả tóc về.
“À không.” phô diễn cho Quan Tàng và gương cùng ngắm những vòng ruy-băng đỏ bện vào nhau, “Dùng để nhắc những đứa không ưa tôi rằng: muốn cắt cổ thì phải cứa đúng chỗ này, đừng có lệch ra.”
Quan Tàng nhìn một chốc rồi gỡ kính ra, bước tới vén váy . Khi Quan Tàng rời khỏi thân thể mình, bảo, “Anh đến trường đi thôi. Giàu ba đời thì vẫn cần tri thức.”
đang nằm sấp, Quan Tàng gối đầu lưng , nhắm mắt đáp: “Ừ, anh sẽ đi.”
“Tôi muốn ăn gan gà kho trong tiệm ăn vặt cửa đông Nhân Văn, mua cho tôi đi.” Quan Tàng vén mớ tóc giả của sang một bên để ngắm mặt , thì vẫn nhắm mắt ôn lại kỉ niệm xưa: “Lâu lắm rồi tôi chưa được ăn, ngon nhất là gan kho cuối nồi.”
Mã Thiên Gia nghe nói Quan Tàng đã đến trường thì gọi điện ngay cho Khổng Kỷ Bản, thấy bảo anh ta không có gì bất thường mới phần nào yên tâm. Khuya hôm đó ông ta mua ít đồ nhắm dưới lầu, xách thêm chai rượu định nhậu xả hơi một bữa.
Nhà ông ta ở quảng trường ngay sau khu nhà Quan Tàng ở, khoảng cách không xa nhưng hai khu cũ mới rất khác nhau. Bên này tối đến có đông người già trẻ em tản bộ, hơi ồn ào nhưng Mã Thiên Gia lại bởi như vậy mới có sức sống.
Về nhà, mở cửa ra đã nghe thấy tiếng mèo kêu, con mèo có vẻ đang trá hay sao mà tiếng gừ gừ trong bóng tối nghe rõ mồn một. Ông ta nuôi một con mèo nhưng nó chẳng thân với ông ta lắm, mười mấy năm nay hiếm khi nó để ông ta chạm vào.
Vừa đưa tay bật thì có tiếng người nói: “Hôm nay chú Mã về muộn quá.”
Quan Tàng đang ngồi sô pha, dịu dàng ve con mèo nằm đầu gối.