Mã Thiên Gia đứng sững thềm, ông siết chặt quai túi nilon tay, lòng bàn tay ông đã đẫm mồ hôi.
“Cháu… sao cháu vào nhà được?”
Quan Tàng ngước nhìn ông, mỉm cười, “Có gì khó đâu.”, rồi lại cúi xuống lưng mèo, “Chú chăm nó tốt thật đấy, nó vẫn còn nhận ra cháu này. Rồi, thôi, xuống đi mèo con, bế mày lâu quá rồi.”
Con mèo miễn nhảy xuống khỏi đầu gối anh ta. Quan Tàng đứng dậy, đi về phía cửa, Mã Thiên Gia lùi lại một bước, lưng ông chạm cánh cửa.
Quan Tàng đưa tay đỡ đồ trong tay ông, ngó xem thử rồi nói: “Đúng là đàn ông độc thân ăn quáng quàng cho xong bữa. Thế này hại sức khỏe lắm đấy.” Anh ta đặt đồ bàn trà rồi lại hỏi, “Sao chú không vào đi?”
Mã Thiên Gia nuốt nước bọt, thay dép lê rồi ghế bàn ăn ra ngồi.
Quan Tàng chậm rãi đi quanh phòng, anh ta cầm khung ảnh bàn , bảo: “Chú vẫn giữ ảnh chụp với mẹ cháu à, bao nhiêu năm rồi nhỉ?” ngón tay anh ta khẽ chạm vào gương mặt mẹ ảnh: “Mẹ cháu đẹp quá, em cháu giống mẹ thật.”
Mã Thiên Gia lặng lẽ chùi mồ hôi tay quần, “Cháu cũng giống cô ấy.”
“Giống chỗ nào?”
Mã Thiên Gia không đáp, Quan Tàng liền tự trả lời: “Cháu biết mà, chỗ nào cũng giống.” Con mèo lại mon men đến gần Quan Tàng, nó cọ cọ mình vào chân anh ta làm ống quần bám đầy lông rụng, Quan Tàng đành phải bế nó .
“Chú Mã ạ, cháu tin tưởng chú, từ nhỏ đến lớn cháu luôn nghe lời chú. Cháu coi chú là cha cháu nên mới sẵn sàng hợp tác với chú, sẵn sàng chia sẻ với chú về Mỹ Mỹ.” nghe thấy tiếng con mèo gừ gừ bên tai mình, Quan Tàng cố xích tai lại gần nó hơn, “Chứ không phải để chú đi điều tra Mỹ Mỹ.”
Trong phòng chỉ còn tiếng mèo kêu.
“Cháu biết mấy hôm nay chú vẫn đang hỏi thăm về ấy, dù chú làm vì ông ngoại hay vì cháu thì cháu cũng thấy không vui. Chú Mã ạ, chưa bao giờ cháu được sống sung sướng như hiện tại, cháu không cho là có ai được quyền quyết định cháu có được phép hưởng thụ niềm sung sướng này hay không… kể cả ông ngoại. Phải vậy không, chú Mã?” con mèo dụi đầu vào gáy Quan Tàng, anh ta vui vẻ gãi gãi cho nó.
“Quan Tàng, nhà cháu không phải một gia đình bình thường, cháu cũng không phải người bình thường.”
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Mã Thiên Gia đành nói ra câu đó.
Quan Tàng cười: “Hồi trước chú bảo cháu: Quan Tàng, cháu là một người bình thường. Giờ chú lại bảo cháu không phải người bình thường, cháu phải nghe theo câu nào đây?”
Mã Thiên Gia á khẩu.
“Hay ý chú không phải là bình thường, mà là ‘theo lệ thường’?” Quan Tàng cúi xuống nhìn vào mắt con mèo rồi vừa gãi trán nó vừa hỏi: “Mày thấy có phải thế không nào?”
“Cháu luôn là người bình thường! Một người bình thường thông thường!” đột nhiên Mã Thiên Gia nổi đóa, chính ông cũng không hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy.
Quan Tàng tì cằm đầu con mèo mà cười khùng khục. Anh ta khom lưng để con mèo nhảy khỏi cánh tay mình rồi ngồi xuống đối diện với Mã Thiên Gia, dài an ủi ông ta: “Vâng vâng, cháu bình thường mà, cháu rất bình thường, cháu có bảo không phải thế đâu.”
Đoạn anh ta ghé sát vào tai Mã Thiên Gia, nói nhỏ: “Chú nhắn với ông ngoại cháu nhé, chú Mã: Đừng sốt ruột, cháu mới bắt đầu nghiên cứu thôi. Dù sao cũng phải cho cháu thời gian chuẩn bị chứ, cháu không muốn quá hấp tấp.”
Mã Thiên Gia trợn mắt, nhìn chằm chằm phía trước mà không nói nên lời.
Quan Tàng vỗ vỗ mu bàn tay ông ta rồi đứng đi ra thềm nhà, đổi giày: “Thôi, cháu về đây,” con mèo lại theo ra, anh ta cũng lưu luyến gãi lưng nó mấy nữa, “Phải rồi, cháu mua ít gan gà kho để trong tủ lạnh ấy, chú Mã. Mỹ Mỹ bảo ngon lắm, nhắm rượu là nhất.”
Mã Thiên Gia gật gật đầu, nhìn anh ta chào “bái bai” với con mèo, trước khi cánh cửa đóng lại Quan Tàng còn nói vu vơ một câu: “À, đừng để chìa khóa trong túi áo khoác nữa nhé.”
Qua cánh cửa ông vẫn nghe được tiếng thang máy cũ mở ra.
Mã Thiên Gia bỗng phào, ông lấy chai rượu trong túi nilon bàn ra, vặn nút, tu một hớp lớn đến mức sặc nước mắt. Cả người ông run, ông nhận ra lưng áo mình đã ướt sũng. Ông đưa tay túi áo khoác, chìa khóa vẫn ở đó. Ông định thần lại, mở laptop kiểm tra, mọi thứ vẫn còn đó; ông kiểm tra khắp nhà rồi xuống lầu mở khóa soát cả trong lẫn ngoài xe, không thấy có gì lạ. Cuối cùng ông lái xe ra gara, yêu cầu người ta gỡ hết những thứ có thể gỡ được ra làm vệ rồi xóa luôn lịch sử hành trình của xe.
Đúng là trong tủ lạnh có mấy miếng gan gà kho đựng trong túi nilon. Mã Thiên Gia bóc ra ăn thử luôn, thơm thật, để nhắm rượu thì hơi mặn nhưng ông cũng chẳng quan tâm. Ông ta mang rượu và gan gà ra ngồi trước laptop, bật những tệp ghi âm trong hai tháng gần đây rồi vừa ăn vừa nghe.
giờ tối ngày tháng :
“Hôm nay cháu hơi lạ đấy, có chuyện gì phải không?”
“Chú Mã ơi cháu vui lắm, cháu gặp một người cực kỳ hấp dẫn cháu.”
“Ồ, hấp dẫn cháu đến mức nào? Lần đầu tiên chú thấy cháu nói về ai như vậy đấy.”
“Cháu muốn người đó.”
“…”
“Bất ngờ quá đúng không? Cháu cũng bất ngờ mà.”
“Có thể nói rõ hơn là muốn gì được không?”
“ muốn được chạm vào, tiến vào, muốn được nếm thử người đó.”
“Giống ‘trước kia cháu từng làm’ à?”
“Phải rồi.”
“Có thể tả cho chú cô ấy như thế nào không?”
“Đáng yêu lắm, hoạt bát, xinh đẹp. Phải rồi, ấy tên là Mỹ Mỹ.”
“Tên Mỹ Mỹ, chỉ có vậy thôi à?”
“Đầy sức sống, dồi dào sức sống ấy… cháu lắm, cháu cực kỳ chú ạ.”
“Có thể nói rõ hơn nữa được không?”
“ ấy nhảy biểu diễn ở đám tang. Mặc croptop màu đỏ, váy ngắn, trông như một ngọn lửa nhỏ vậy. Cháu ánh mắt ấy nhìn mọi người, bầu không khí xung quanh ấy.”
“Ánh mắt thế nào, bầu không khí thế nào?”
“Ánh mắt không bao giờ thỏa hiệp với thế giới, bầu không khí muốn lôi tất cả xuống địa ngục. ấy cho cháu bụng, ấy cười với cháu ngọt ngào lắm nhưng ánh mắt lại nói rằng ‘Đồ thái, sao anh không chết quách đi’, ha ha, đáng yêu lắm đúng không?”
“Cô ấy cho phép cháu vào người à?”
“Vâng, có trả tiền ạ. Nhưng chỉ mới được bụng thôi. Tiếc quá, cháu còn muốn những chỗ khác.”
giờ phút sáng, ngày tháng :
“Nói xem nào, tại sao cháu lại đến loại nhà nghỉ bất lương đó?”
“Ha ha ha, thú vị mà chú.”
“Thú vị hả? Bị lừa sạch tiền trong túi, không có cả tiền bắt xe về nhà mà cháu còn thấy thú vị à?”
“Chú Mã đừng nổi giận, Mỹ Mỹ thông minh thật, đúng không?”
“Cô ta lừa cháu bao nhiêu lần rồi, cô ta xem cháu như đồ ngốc vậy. Cháu không thấy giận chút nào à?”
“Sao cháu lại phải giận? Với ấy cháu ngốc thật mà, chỉ cần ấy cho phép cháu lại gần là cháu vui lắm rồi.”
“Mới gặp có mấy lần thôi, cháu có thấy mình si mê cô ta hơi quá không?”
“Người đi tìm vàng mà gặp được một thỏi vàng, chú thấy cháu có nên sướng điên không? Chú Mã không gì nên chú không hiểu được rồi.”
“Ý cháu là trong ảo tưởng của cháu thì cô ấy là hiện thân của muốn à?”
“Không, nói vậy là sai rồi, chú Mã. Phải nói là: Gặp được ấy cháu mới biết mình có muốn.”
“…”
“Chú đừng lo, cháu biết kiềm chế bản thân mà… à chú cho cháu mượn một chiếc xe được không, để lần sau có việc chú không phải đến đón cháu nữa.”
giờ phút chiều ngày tháng :
“Có thể nói về cảm giác của cháu lúc này không?”
“…”
“Cháu đang hồi tưởng đấy à?”
“Vâng ạ, tuyệt vời lắm, tuyệt vời đến mức cháu không thể hình dung được bằng từ ngữ ấy. Độ ấm và xúc cảm của làn da, từng lỗ chân lông, từng sợi tóc, từng hơi đều toát ra sức sống trụi, mãnh liệt… chú biết không chú Mã? Trái tim và mạch máu ấy đập mạnh đến mức cháu nghĩ nó có thể đâm xuyên qua người cháu!”
“Cháu đam mê sức sống của cô ấy, là sức sống, hiểu như vậy đúng chứ?”
“Phải nói là năng lượng của ấy, đang sống chính là như ấy vậy.”
“Cháu ve cô ấy như thế nào? Làm giống như ‘trước kia’ phải không?”
“Đúng rồi, cháu đặt bàn tay trái tim ấy, chú biết đấy, cháu lắng nghe tim đập, cháu muốn cảm nhận thật rõ ràng nên cháu phải ở càng gần nó càng tốt.”
“Cô ấy không phản kháng à? Theo chú hiểu thì nếu bị cháu làm vậy sẽ rất khó và đau nữa.”
“Không ạ, ấy cứ nhìn cháu thôi. Cháu nghĩ là ấy muốn nhìn xem rốt cuộc cháu định làm gì, ấy không sợ đâu, ấy chỉ quan sát cháu thôi.”
“Có thể cô ấy cũng có sở giống cháu về chuyện đó thì sao?”
“Không, ấy không hề , cháu đã nói rồi mà, trong mắt ấy cháu rất không bình thường.”
“Cháu có để bụng không?”
“Sao lại phải để bụng? Có gì đâu mà để bụng ạ?”
“Vậy thì… cháu cảm thấy tại sao cô ấy lại để mặc cho cháu làm vậy?”
“Vì tiền, hoặc vì lý do nào khác… cháu không biết, cháu cũng không quan tâm.”
“Theo chú biết cháu kiểm soát muốn của mình rất nghiêm khắc, đặc biệt là muốn . Đó là lý do cháu từ chối có hành vi tiếp cận sâu hơn với cô ấy à?”
“Cháu muốn để dành món ngon nhất ăn cuối cùng, cảm sẽ tăng dần trong quá trình chờ đợi, chú không cảm thấy thế ạ?”
“… tức là cháu chấp nhận việc quan hệ à?”
“Nói chính xác là cháu chấp nhận quan hệ với ấy, thậm chí cháu bắt đầu mong đợi việc đó rồi.”
Đúng giờ trưa ngày tháng (tại phòng bệnh khoa Ngoại):
“Cháu còn đau không?”
“Còn ạ, nhưng không sao. Cháu làm phiền chú Mã quá, chú báo cho thầy Khổng xin nghỉ giúp cháu nhé.”
“Cháu làm chú cực kỳ bất ngờ đấy Quan Tàng ạ, cháu lại làm đến mức đó vì cô ta à? Chú không biết phải nói lại với ông ngoại cháu thế nào nữa.”
“Không cần phải nói đâu, chuyện giải quyết xong rồi mà? Chúng cũng chỉ đòi tiền thôi.”
“Vấn đề không phải là tiền! Quan Tàng ạ, lần này chỉ bị thương nhẹ còn lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao?”
“Ha ha ha ha, không thể trách ấy được chú Mã ơi, cháu tự nguyện mà. ấy gọi cháu là ‘mình’ nên cháu muốn thể hiện một chút thôi.”
“Rõ ràng cô ta muốn đẩy cháu ra đỡ đòn để bỏ chạy trước, cháu không phân biệt được hả?”
“Thế thì sao nào, mấy người ăn nói hỗn hào đó xứng đáng bị đánh mà.”
“Xứng đáng nên cô ta đập vỡ đầu họ à? Cháu không cảm thấy hành vi bạo lực như vậy là có vấn đề à?”
“Đó là sức hấp dẫn của ấy mà, như một quả bom nhỏ, ha ha ha ha! Cháu muốn gặp ấy quá chú Mã ạ, đúng ra cháu phải lưu số của ấy!”
giờ tối ngày tháng :
“Cổ cháu còn đau không?”
“Lưỡi cháu cũng vẫn đau, ha ha ha, tại cháu chọc tức ấy đấy.”
“Cô ta không chịu gặp cháu nữa thật à?”
“Cháu nói nhiều quá, tại cháu thôi, cháu sẽ xin lỗi ấy. Nhưng ấy không thể thoát được cháu đâu, cháu sẽ tìm được ấy thôi.”
“Cháu biết gì về cô ta à?”
“Không được đâu chú Mã, cháu không thể kể cho chú được, cháu đã hứa với ấy rồi.”
“…”
“Cháu không giấu chú điều gì về cháu cả nhưng chuyện của người khác thì không được, cháu xin lỗi.”
“Quan Tàng, có đúng là lúc chém cháu cô ta không hề do dự không?”
“Đúng ạ, đúng vậy!”
“Cô ta có khuynh hướng bạo lực rồi, cháu si mê sự bạo lực của cô ta.”
“Chú lại sai rồi chú Mã, cháu đã nói rồi, cháu si mê nguồn năng lượng ở ấy. Chú Mã ơi, ấy không phải một thỏi vàng, ấy là một mỏ vàng! ấy là kho báu của cháu!”
“Cháu đã nói cháu có thể kiềm chế được bản thân, giờ cháu còn khẳng định như vậy không?”
“Không, cháu thua rồi chú ạ. ấy luôn luôn, luôn luôn, luôn luôn vượt xa sự tưởng tượng của cháu, muốn của cháu với ấy thách thức khả năng tự chủ của cháu từng giờ từng phút, cháu không muốn kiềm chế nữa!”
Ngày tháng – qua điện thoại:
“Cháu vẫn đang tìm cô ta à, Quan Tàng?”
“Dạ, đương nhiên rồi.”
“Cô ta đang trốn tránh cháu, không chịu gặp cháu, sao cháu không bỏ cuộc luôn đi.”
“Cháu đã bảo ấy là kho báu của cháu. Ai lại bỏ kho báu của mình chứ?”
Ngày tháng – qua điện thoại:
“Mấy hôm nay cháu không đến trường rồi, Quan Tàng. Thế này không được đâu.”
“Cháu biết mà, chỉ cần tìm thấy Mỹ Mỹ cháu sẽ đến trường.”
“Cháu quá chấp nhất với cô ta rồi, như vậy là rất không tốt với cháu!”
“Có gì không tốt đâu? Bây giờ cháu đang cực kỳ vui sướng, cháu không nên vui sướng sao?”
Khi nghe đến câu cuối cùng: “Cháu không nên vui sướng sao?”, Mã Thiên Gia lặng lẽ đưa tay cầm khung ảnh bàn.
Người phụ nữ tay xách làn váy hoa với nụ cười ấm áp, chàng thanh niên Mã Thiên Gia thì ngượng nghịu nhìn vào ống kính, lén ngả đầu một chút về phía cô gái.
“Em không nên vui sướng sao, bác sĩ Mã?” ngay trước khi chụp bức ảnh này, cô ấy đã hỏi ông, “Em vui là có tội sao?”