Nghe tin bị nạn hút chết, chiều hôm đó Tiểu Mộng sang tận ký túc hỏi thăm, hai đứa trang điểm rồi nắm tay nhau cùng đi chơi phố. Còn ghé cả tiệm làm móng chỗ Linh Linh học việc và được khuyến mãi giảm giá hẳn %.
“Con nhỏ đó nhìn em cứ là lạ.” Tiểu Mộng bảo.
“Nó tị mày to hơn nó chứ sao.” ngắm nghía bộ móng mới làm, tính mua mấy nhẫn đeo chơi.
“Không phải, kiểu lạ khác cơ.”
“Mày tường vậy sao không nhận ra con tiếp viên cũng lạ nhỉ?”
Mấy ngày nghỉ làm em tiếp viên rót rượu đã chài được anh quản lý Đại Hồng và leo tót chức phụ trách các show diễn tối, bái bai chân đứng bàn bán rượu. Giờ Tiểu Mộng gặp nó cũng phải chào ‘chị Hồng’ rồi.
“Con ranh lẳng lơ mà ghê gớm thật, ra vẻ ngây thơ như đúng rồi.”
“Tao đã bảo mày chịu quách anh Đại Hồng đi thì đéo, giờ thấy chưa, để đứa khác nó nhảy vào mất rồi.”
“Em cũng chẳng thèm ổng.” Tiểu Mộng châm một điếu thuốc, nói giọng mệt mỏi. Gương mặt nó không trang điểm trông vẫn già hơn tuổi thật, “Em mệt lắm rồi, chẳng muốn làm nữa.”
“Mày nổi tiếng nhất Đêm Paris đấy, cùng lắm thì đổi quán khác thôi chứ sao.”
“Nổi gì? Gái nhảy hàng đống, chẳng đứa nào nổi nhất, chỉ có đứa nổi hơn thôi.” Tiểu Mộng nhìn xa xăm như một nhà hiền triết.
Để che cả vết bầm và vết thương mua một váy len cao cổ, đổi sang bộ tóc giả đen, dày, mái ngang trán, đeo khuyên tai mĩ ký to bự với vòng cổ lóng lánh lồng lộn nhìn vào tưởng chừng gãy cổ đến nơi. Áo khoác cũ đã đưa chị Hương Hương hóa vàng nên mua bù ngay một áo lông ngắn màu hồng nhạt, mặc vào khoe cặp giò thon thả dài miên man trong đôi bốt da cao đến bẹn. Từ xa trông cứ như cây kẹo bông gòn vị dâu tây.
Tối hôm đó đợi Quan Tàng đến đón, lúc đi qua tiệm mát-xa của A Phân thấy nó đang ngồi vắt chéo cặp giò trắng bốp máy sưởi điện. Nghỉ lâu lắm mới mở hàng nên lúc này các chị em đều ăn mặc cực kỳ mát mẻ, chỉ thiếu nước truồng che đúng ba điểm nhạy cảm. Qua cánh cửa thủy nhìn vào thật là nõn nà trắng sáng. Thấy đi qua, A Phân ới ngay: “Về rồi đấy à Mỹ Mỹ!”
chống nạnh đứng lại trước cửa, chỉ mặt A Phân, bảo: “Đến thằng giết người cũng kiếm tôi chứ không thèm mấy bà, mấy bà mọc hai quả vú để làm gì hả? Có biết ngượng không hả?”
A Phân cười khanh khách: “Cánh đàn ông mà đĩ thì chị em chúng tôi đua làm sao được!”
Mấy chị em trong quán cũng bu lại hỏi han: “Mày không sợ à Mỹ Mỹ? Vẫn dám ra đường à?”
cổ áo xuống để lộ ra dấu tay bóp cổ: “Sợ á? Có mà sợ chết đói! Tàn tạ thế này đi làm kiểu gì?!”
“Mày có bạn trai rồi còn lo gì? Hẳn là trí thức thượng lưu, lại còn làm anh hùng cứu mỹ nhân mới ghê chứ!”
“Mấy bà tưởng mỹ nhân được cứu miễn phí à?” váy ngắn, hạ giọng bảo: “Tôi không chết với thằng giết người thì đêm nay cũng chết với bọn trí thức thượng lưu.” Các chị em ré nheo nhéo, nhìn theo leo chiếc Volvo trắng của Quan Tàng.
Bước chân vào nhà đã thấy một đàn piano hình tam giác, không to lắm nhưng cũng chiếm vài mét vuông phòng khách. không biết nhãn hiệu gì, hỏi Quan Tàng, Quan Tàng chỉ nhún vai đáp: “Anh cũng không biết, nhưng cửa hàng bảo là âm sắc rất hay.”
ngồi xuống ghế, ấn thử mấy phím nghe tiếng đinh, đinh, đinh, “Mua về làm còn đòi âm sắc, bộ tính bắt tôi vừa bị anh vừa đàn khúc hoan ca à? Không có tuyệt kỹ đấy đâu.”
Quan Tàng bế , đặt ngồi phím đàn, hoảng quá la toáng , tiếng la hòa cùng tiếng đàn loạn xạ: “Nghe thế này cả giọng Mỹ Mỹ lẫn tiếng piano đều rất hay.” nói rồi bắt đầu hăm hở đồ .
“Đm anh hết thuốc chữa rồi.”
Phím đàn hẹp quá ngồi làm sao được, cuối cùng vẫn phải ngật ngưỡng làm một nháy ghế đàn, mệt muốn xỉu, cảm giác như mình vừa làm xiếc vậy. quặp hai chân quanh eo Quan Tàng, ngồi người anh ta nghỉ mệt một lúc rồi bò dậy, leo ngồi nắp đàn.
thoát sạch áo váy còn lại, đòi Quan Tàng lấy tấm thảm lông dê ngự dụng () ra cho khoác rồi ngồi vắt chân, hỏi: “Anh biết đàn không?”
Những ngón tay rất dài của Quan Tàng nhẹ nhàng trượt phím đàn, “Biết một đoạn thôi, anh học thuộc đấy.” vài nốt nhạc ngân , tai trâu như cũng nghe ra bài “Gửi Elise”. Quan Tàng đàn trông ra dáng lắm, thật là hùng hồn, thật là trí thức, thật là thượng lưu.
Người trí thức lại còn thượng lưu lúc nào cũng mỉm cười nhã nhặn, cả lúc giơ bình chữa cháy phang vào đầu người khác.
“Xương sọ người đúng là cứng thật.”
Quan Tàng bảo vậy, nghe vừa như khen vừa như tiếc nuối.
Kẻ bị tấn công đang nằm giật giật, rỉ. thì vừa vừa ho như móc họng, mãi sau dần tỉnh trí lại mới thấy Quan Tàng đang giơ bình chữa cháy lần nữa.
“Từ từ đã!” khản giọng la , “Nó có chết không?”
Quan Tàng ngồi xổm xuống xem xét, “Còn lâu.”
lảo đảo đứng dậy đòi giày từ tay Quan Tàng, đi lại giày xong mới đá vào cơ thể nằm dưới đất rồi giật bình chữa cháy, nện thật lực vào lưng nó: “Đt cả lò nhà mày, muốn thịt bà mày ư!” đầu còn choáng váng, đứng không vững, phải vịn vào người Quan Tàng để đá tiếp.
Trút giận xong mới quay sang hỏi Quan Tàng: “Anh theo dõi tôi à?”
Quan Tàng thản nhiên thừa nhận: “Ừ.”
“Tôi có phải cảm động không? Có cần làm một nháy với anh luôn ở đây không?” nghe hỏi vậy hai mắt Quan Tàng sáng rực, cáu tiết sút cho Quan Tàng một cú bằng mũi giày rồi vừa khít hai vạt áo khoác vừa làu bàu: “Tôi hỏi được anh câu này là cũng beng theo anh mẹ nó rồi.”
Quan Tàng cười tươi rói như trẻ con.
Có người qua đường báo cảnh sát, đến khi nghe thấy tiếng còi hụ từ xa Quan Tàng mới có vẻ lo lắng bảo: “Lúc nãy anh uống nốt lon bia em để lại, họ có phạt say rượu lái xe không nhỉ?” Ngồi trong xe cảnh sát rồi, thấy tất chân bị rách anh ta lại tính chuyện hôm nào đi mua cho tất mới.
Đột nhiên tiếng đàn ngừng bặt.
thò chân, dẫm những ngón tay Quan Tàng đang đàn. Quan Tàng tròn mắt nhìn vẻ thắc mắc, giạng hai chân ra, ngửa người chống hai tay xuống nắp đàn: “Tôi muốn làm một nháy trong miệng trí thức thượng lưu của anh.”
Quan Tàng môi cười, anh ta hơi nhoài người để gỡ hộ mắt kính rồi cúi xuống, vục đầu xuống dưới bụng . Kích , láp thật là tỉ mỉ. Quan Tàng luôn rất hết mình trong công việc này, giống như tiền bạc tiêu xài không bao giờ tiếc tay.
cúi xuống nhìn Quan Tàng một lát rồi bất thình lình túm tóc anh ta, bắt anh ta phải ngẩng mặt . chiêm ngưỡng vẻ đau khổ của anh ta vì bị thọc tới tận yết hầu.
Quan Tàng không hề phản kháng, anh ta ngoan ngoãn để mặc quấy đảo thô bạo trong miệng mình.
đỉnh cùng với biểu cảm của Quan Tàng, thỏa mãn nằm vật ra nắp đàn, hai tay thả thõng đỉnh đầu: “Thôi xong, tôi cũng thái rồi.”
nghe thấy tiếng Quan Tàng bật cười, cười sung sướng hẳn hoi. Sau đó bị tuột xuống những phím đàn trong tiếng thét lói của chính . Giữa những âm ngân hỗn loạn cơn hưng phấn lại ập đến. quờ tay ra sau túm cổ áo Quan Tàng: “Quan Tàng…!”
“Ơi?”
“Tôi muốn làm dơ đàn của anh.” như sợ chưa đủ, lại dằn thêm miếng mồi cám dỗ bằng một câu thì thầm rót vào tai Quan Tàng rồi chốt hạ rằng: “Hôm nay không phóng , phải sát .” Dù chẳng hiểu câu cuối là gì nhưng hai mắt Quan Tàng đã lóe hung tợn, chúng nóng rực, lạnh lẽo như lần đầu tiên họ gặp nhau. Gương mặt anh ta đã không còn bình thản nữa.
Cảnh vật trước mắt bắt đầu lung lay không sao định hình được. Tiếng dốc như của loài dã thú quện vào tiếng rỉ và tiếng đinh đang của đàn piano. Âm thanh có hình dáng, có cứng rắn có mềm mại, âm thanh chọi vào nhau kịch liệt, không biết tiếng nào sẽ tan vỡ đầu tiên.
mở to mắt nhìn chất lỏng làm nhơ nhớp phím đàn đen trắng, tất cả đều rền rĩ để được túa ra. gục xuống đàn cười khanh khách, lại ngoái lại bảo Quan Tàng: “Làm này đúng là vừa thượng lưu, vừa sang trọng, vừa cổ điển kinh người.”
Quan Tàng chồm hôn , nuốt môi son của cho son choe choét miệng mình… giống như ăn thịt người.
vào nhà tắm rửa ráy trở ra thì Quan Tàng đã lau sạch phím đàn. Lại đang ngồi chơi bài Elise. Đầu tóc bù rối vì bị vò nắm, áo sơ-mi đứt mất hai khuy và nguyên những vệt son môi chẳng buồn chùi mặt.
“Sao cứ chơi mãi khúc đó vậy?” đứng dựa vào đàn, hỏi gã quý tộc tâm thần này.
“Em gái anh tên là Alice ().” Quan Tàng đáp, “Tên mẹ anh đặt đấy, Alice là tên của những cô bé hạnh phúc.”
“Anh có em à?”
Quan Tàng gật gật đầu: “Ừ, nhưng nó yếu lắm. Nó non nên chức năng tim kém phải nằm viện từ lúc ra đời, về nhà cũng chỉ nằm giường thôi, không đi học được.”
“Thế thì chán.”
“Ừ, nó chỉ được gặp mỗi anh, mẹ anh với bác sĩ, đâu có bạn chơi cùng. Nó nhất là nghe anh kể chuyện “Alice ở xứ sở thần tiên”. Thế nên nhà anh nuôi cả một con thỏ trắng.”
“Giờ cũng vẫn nằm viện à?”
Quan Tàng lắc đầu, vừa đánh đàn vừa lạnh nhạt đáp.
“Nếu còn sống thì chắc cũng đến tuổi vào đại học rồi.”
Chú :
() ngự dụng: mọi người có biết từ này hông nè? Thông thường “ngự” kèm theo danh từ hoặc động từ sẽ được hiểu là (thuộc về) Vua, kiểu “ngự lãm” = (để) vua xem, “ngự y” = thầy thuốc của vua… “ngự dụng” được hiểu là (để cho) vua dùng. Từ này mình tra trong từ điển thì không có, nhưng mình vẫn dùng trong cuộc sống hàng ngày (để nói giỡn hoy, chứ hông phải cửa miệng nha:”))) và tác giả cũng dùng đúng nó luôn nên mình để nguyên ha. Dù gì chúng ta cũng đang nói về đồ dành riêng cho một bà cố nội =))))
(): Elise và Alice sang tiếng Trung đều là 爱丽丝 nha quý vị. Tuy nhiên Alice là tên thông dụng hơn + tên cô bé được đặt theo “Alice ở xứ sở thần tiên” nên mình để tên Alice nhé.