im lặng hồi lâu rồi bảo: “Cũng là tên của những cô bé xinh đẹp.”
Quan Tàng gật đầu đồng : “Ừ, nó giống mẹ anh lắm.” lại bảo, “Mỹ Mỹ thật tử tế.”
“Đương nhiên, mỹ nhân thiện lành mà lị. Chứ anh beng beng vậy thì giống ai?”
“Anh cũng giống mẹ.” Quan Tàng cười vui vẻ, “Mỹ Mỹ đẹp như vậy là giống ai?”
“Giống chính tôi.” đáp rồi đi ra chỉnh máy sưởi một nhiệt độ tối đa luôn. Thấy Quan Tàng “á” một tiếng, “Á á đéo gì, anh không rét nhưng tôi rét. Hè không bật điều hòa thì thôi, sang đông mẹ nó rồi vẫn không chịu bật sưởi? Anh là người tuyết à? Sợ tan thành nước à?”
“… sợ bị rữa nhanh hơn.”
“ khỉ gì rữa? Sợ thì cho vào tủ lạnh đi.”
“Không bỏ vừa tủ lạnh đâu.”
“ gì không bỏ vừa?” nói rồi mở tủ lạnh ra, “Tủ lạnh nhà anh toàn rau cỏ, tôi muốn ăn thịt.”
“Người.”
ngoảnh lại nhìn Quan Tàng, Quan Tàng cũng nhìn . chậm rãi bước tới, vẫn nhìn chăm chăm vào mắt anh ta, lại hỏi: “Người hay xác người?”
Quan Tàng lảng mắt sang hướng khác, “Người không còn .”
Tủ lạnh mở lâu quá bắt đầu kêu tít tít. đóng sập cửa tủ: “Đó là vì tủ lạnh của anh quá bé.” lúc trở lại bên cạnh Quan Tàng lại thấy Quan Tàng nhẹ nhàng bảo: “Mỹ Mỹ không sợ nhỉ.”
quay lại, mở tủ lạnh ra rồi túm cổ áo Quan Tàng xô anh ta vào đó. Miếng vách ngăn tầng và các loại hộp trữ thực phẩm, rau củ xếp ngăn nắp cạnh cửa tủ cùng văng ra loảng xoảng, soàn soạt.
“Muốn thấy tôi sợ à? Tôi có lúc sợ đấy, nhưng chẳng can hệ gì đến anh hết. Muốn thằng này thì tụt quần, muốn giết thằng này thì lấy dao, nói gì thì nói toẹt mẹ ra, đừng có thử tôi. Nghe rõ chưa?” Quan Tàng ngậm tăm không đáp, lại quát , “Trả lời đi!”
“Nghe rõ rồi, anh xin lỗi.” Quan Tàng chớp chớp mắt, có vẻ bối rối.
“hừ” mũi rồi buông cổ áo anh ta ra, Quan Tàng liền nhặt tấm thảm dưới sàn quàng mình , ôm cổ , vùi mặt vào lồng , “Tim Mỹ Mỹ đập mạnh quá, Mỹ Mỹ giận anh à?”
“Không phải giận mà là cáu.” lạnh lùng đẩy Quan Tàng ra rồi tìm điều khiển điều hòa, đặt độ, “Đm sợ thối rữa thì đợi thằng này chết hẵng nói, tôi đang sống đây này, tôi muốn ấm sừng sực. Khó chịu phải cố mà chịu, anh nhẫn nhịn giỏi lắm cơ mà?”
Quan Tàng đóng tủ lạnh lại, gỡ kính ra: “Có lúc giỏi, cũng có lúc không giỏi.”
lại bị xuống sô pha, nhìn gương mặt si mê của Quan Tàng, hỏi: “Anh… trước khi gặp tôi anh có chơi thằng nào con nào vớ vẩn không đấy?”
Quan Tàng không hiểu lắm nhưng vẫn lắc đầu: “Không có.”
“Bộ anh là trai tân à?”
Quan Tàng hơi khựng lại rồi thật thà đáp: “Ừ.”
cười phá : “Thế mà bày đặt hỏi tôi có kinh nghiệm đồng giới không, làm tưởng kinh nghiệm khác giới của anh ghê gớm lắm chứ!” Quan Tàng cũng chẳng phật ý mà lại nghiêm túc hỏi: “Thế bây giờ… anh có ghê gớm hơn chút nào chưa?”
“ừm ừm” trong mũi, chẳng biết là vì khoan hay đang trả lời. vít cổ Quan Tàng lại gần mình hơn rồi đưa tay nốt những khuy còn lại sơ-mi anh ta, luồn tay chạm vào trái tim anh ta: “Ở bên trong tôi là cảm giác gì?”
Quan Tàng đột nhiên “Á…” một tiếng rồi nhíu mày như đang cố chống cự gì đó.
“Nói nhanh.” túm áo sơ-mi Quan Tàng, thúc giục, “Trả lời tôi đi.”
“Chặt lắm… với… nóng.”
“Tuyệt vời đúng không?”
Quan Tàng lại nhíu mày rồi buột miệng rỉ gọi : “Mỹ Mỹ…!”
“Nói nhanh.”
“Tuyệt, tuyệt lắm.”
cười rạng rỡ rồi thình lình vùng dậy, xô ngã Quan Tàng, trèo người anh ta. Cúi xuống nhìn ngắm biểu cảm Quan Tàng thay đổi vì hành động của mình, thè lưỡi môi, cười.
“Tôi cũng cảm thấy rất tuyệt, ấm nóng, nhúc nhích.” dằn tay trái tim Quan Tàng, “Anh được tôi là vì tôi cho phép, vì Mỹ Mỹ cho phép…” thấy Quan Tàng gật đầu, lại tiếp: “Thế nên… đừng hòng kiểm soát tôi, thằng nào đâm không có nghĩa là thằng đấy , hiểu không?”
“Ừ.” bị ngồi người Quan Tàng có vẻ đau nhưng anh ta vẫn chăm chú nhìn , tim anh ta đập thình thịch.
Đến lúc họ trở dậy khỏi sô pha lưng áo sơ-mi Quan Tàng đã sũng mồ hôi.
“Em nóng đến thế này à Mỹ Mỹ?”
ôm bụng cười lăn lóc sô pha, cười chán mới chịu tắt điều hòa đi. Quan Tàng vào nhà tắm, cũng vào đứng dưới vòi sen, hỏi: “Muốn nói gì thì nói luôn bây giờ đi. Sau đây mà nói chưa chắc tôi đã nghe đâu.”
Hiếm hoi lắm mới thấy Quan Tàng do dự.
“Mỹ Mỹ, anh…”
Tiếng nước vỗ vào bốn bề nhà tắm rồi bốc thành từng đám sương mù, bao bọc họ bên nhau.
Sáng hôm sau Quan Tàng đến trường đúng giờ. bàn làm việc bày một đống sách vở, tạp chí, mở ra xem rồi lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng ra dáng trí thức một tí.”
Phòng trọ ở ký túc rất lạnh, người ngợm thế này cũng không đi diễn được nên chẳng định về, mở máy tính của Quan Tàng rồi vừa chat QQ với chị Tân vừa uống sữa tươi, đắp mặt nạ. Chị Tân hỏi dạo này thế nào, chị bảo ở Đông Ninh đã nghe tin thời sự rồi, giờ bọn viên bàn tán suốt ngày.
“Cho bọn nó bàn tán. Thối chuyện sẵn rồi, em chẳng sợ.” đáp vậy.
“Mày quen ông trợ giảng họ Quan à? Chị nhớ đợt trước mày hỏi thăm về ổng mà.”
bĩu môi, “Có quen, sao đấy?”
“Chị thấy có người đến hỏi chuyện bọn viên Nhân Văn, trông cứ như phóng viên.”
“Chắc là phỏng vấn tấm gương quần chúng anh hùng, tuyên truyền người tốt việc tốt chứ gì.”
“Chị cũng chẳng rõ. Mày xong profile hôm trước chưa?”
ngẩn ra một chút rồi gõ chữ trả lời: “Bỏ rồi.”
“Sao thế?”
“Khách không cần nữa.”
Chờ cả buổi chị Tân mới trả lời: “Vô lý thế vậy, đúng là đời.”
cười cười, lẩm bẩm: “Vô lý nỗi gì, đời này là có lý nhất rồi.”
Có chuông cửa, chào chị Tân rồi ra mở, Mã Thiên Gia đến. Thấy ông ta giật mình “á” một , bấy giờ mới bật cười gỡ mặt nạ ra.
“Quan Tàng đã nói với là tôi đến mà.”
“Có nói, đang đợi chú đấy thôi.” vào rửa mặt rồi lấy một quần và áo thun trong tủ của Quan Tàng ra mặc thay tấm thảm lông dê. Xong xuôi ngồi khoanh chân sô pha, ăn sandwich Quan Tàng kẹp sẵn với hàng đống giăm-bông.
Mã Thiên Gia thì đứng ngẩn ra cạnh cây đàn piano, ông ta phím đàn rồi nhỏ giọng hỏi: “Cuối cùng vẫn mua à. Nó có chơi đàn không?”
“Có, chơi bài “Gửi Elise”.”
Bàn tay Mã Thiên Gia đột nhiên dằn mạnh, cây đàn gầm thay ông ta: “ gì?!”
“Gì gì? Em gái anh ta chẳng tên là Alice à?”
“Nó bảo nó có em gái tên Alice à?!” Mã Thiên Gia như vừa nghe được tin tối mật kinh người.
ngừng nhai, hỏi lại: “Thế không được nói à?”
“Nó còn nói gì nữa? Về chuyện Alice ấy?”
“Bảo là sức khỏe yếu, giờ mất rồi, với con bé giống mẹ.”
“Còn gì nữa không? Có tả rõ con bé trông thế nào không?”
lắc đầu, “Không.”
Mã Thiên Gia thoáng phào, “Hóa ra nó mua đàn là vì thế.”
“Không, nhầm rồi.” lại nhai sandwich tiếp, hiện ra món này ngon thật, “Mua để làm , khúc piano.” Mã Thiên Gia giật mình, vội vàng rụt tay lại rồi không biết đặt tay vào đâu nữa. Thấy vậy phá cười.
Mã Thiên Gia áo khoác, đưa mắt nhìn qua nhiệt kế trong phòng rồi ngồi xuống đối diện , nói: “Quan Tàng rất tin tưởng đấy, nó còn nói gì nữa không? Về gia đình hoặc về bản thân nó chẳng hạn.”
ăn nốt sandwich rồi ngón tay: “Không, chẳng nói gì cả.”
Mã Thiên Gia nhìn chằm chằm như đang theo dõi một can phạm: “Có thể cho tôi biết muốn gì từ Quan Tàng không?”
rút giấy ăn lau tay, uống nốt sữa rồi chùi miệng.
“Sao chú không thử hỏi Quan Tàng xem anh ta muốn gì ở tôi?”
Giọng Quan Tàng lẫn vào tiếng nước nghe lao xao, mờ ảo. Âm vang trong phòng tắm và hơi sương càng trở nên lơ đãng, vô thực hơn:
“Mỹ Mỹ à, anh từng giết một người.”
–