Trích lời Cổ Thược —— đàn ông đều dùng nửa người dưới để suy nghĩ, nếu anh không dùng nửa dưới để nghĩ, vậy anh không phải đàn ông!
Ngón tay dùng sức, nắm lấy phần thịt bên trong cánh tay Chân Lãng, bấm bấm.
Chân Lãng bình tĩnh vươn tay, “Chân Lãng.”
Nam nhân nhiệt tình nắm lấy tay Chân Lãng, bỗng nhiên có chút nghi hoặc, “Anh họ Chân?”
“Đúng vậy.” Cổ Thược tiếp lời vô cùng trôi chảy, “Anh ấy theo họ ba ba.”
Trung Quốc dùng từ thật sự là rất hay, một câu nói chẳng có gì rõ ràng, dưới những tình huống khác nhau, ý nghĩa cũng sẽ khác nhau.
Người đàn ông bừng tỉnh đại ngộ, “Tôi hiểu, tôi hiểu.”
Chân Lãng liếc mắt nhìn Cổ Thược, nhận được một tiếng cười khúc khích đáp lại. Ánh mắt thâm trầm, làm Cổ Thược hoàn toàn không đoán ra được tâm tư của anh.
“Đổi một chỗ khác cùng nhau dùng cơm trưa đi, phía trước có nhà hàng Trung Quốc ‘Thục vị’ cũng không tệ.” Bàn tay Chân Lãng đưa về phía ví tiền, phản ứng bình tĩnh như Cổ Thược đã thấy nhiều lần.
Người đàn ông so với anh nhanh hơn một bước, móc ví ra trước, “Để tôi đi.”
Chân Lãng không tiếp tục khách khí, thoải mái đón nhận, đổi lại là một cái nhìn kiêu ngạo của Cổ Thược.
Nam nhân đưa tiền cho bồi bàn, ánh mắt Chân Lãng lướt qua trên ví da cao cấp của anh ta, khóe môi đột nhiên gợi lên một nụ cười mỉm cổ quái.
Ba người bình tĩnh xuống lầu, lên xe của mình.
“Thú y, anh đi theo ăn cơm làm gì?” Cổ Thược liếc nhìn xe phía sau, hung hăng trợn mắt nhìn Chân Lãng.
“Không phải cô nói tôi là anh trai của cô sao? Là anh trai đi ăn một bữa cơm cũng không quá đáng chứ?” Câu trả lời của Chân Lãng làm Cổ Thược rất khó chịu, rồi lại không cách nào nói lại.
Chân Lãng không hỏi đánh giá của Cổ Thược về bạn trai xem mặt mới, Cổ Thược lại càng không ngu ngốc đến mức đi hỏi anh, tay đè lên bụng, bắt đầu tưởng tượng bữa trưa ăn những gì.
Trong phòng ăn tinh xảo, Chân Lãng gắp thức ăn bỏ vào trong bát Cổ Thươc, nhưng chính mình lại không động đũa, chậm rãi nói chuyện với người đàn ông kia.
“Hạ tiên sinh làm việc tại văn phòng luật sư Hán Xương?”
“Đúng vậy.”
“Là luật sư Chu Hán Xương? Ông ấy gần đây có khỏe không?”
Nam nhân sửng sốt, “Anh biết ông ấy?”
Lão tổng Chu Hán Xương của anh, chính là lão luật sư được công nhận là hàng đầu thành phố, đã hành nghề đến vài chục năm, là nhân vật được cho là thủ đoạn phi thường, không phải án lớn không thể mời được ông ấy, không ngờ người thanh niên trước mặt này lại có một vẻ quen biết, làm cho anh hoàn toàn bất ngờ.
“Cũng có qua lại một chút.”
Thật sự chỉ có qua lại nhỏ thôi, một phẫu thuật nhỏ mà thôi.
Cổ Thược ngẩng đầu, vừa muốn nói gì đó, một đôi đũa tre lại thật trùng hợp rơi vào bát của cô, đi cùng với giọng nói dịu dàng của Chân Lãng, “Ăn cua không?” (Chỉ có anh ấy là hiểu chị nhất =)) Chiêu đánh lạc hướng siêu hạng. Ha ha)
Người nào đó suy nghĩ một chút, lộ ra vẻ mặt thôi quên đi.
Chân Lãng lấy con cua sang, để con cua xuống cái bát trước mặt mình, rồi tỉ mỉ lột vỏ cua, cạo ra gạch cua và thịt cua, thả vào trong bát Cổ Thược. (Ôi, thèm cua bể quá nhỏ nước miếng Có soái nào bóc cho mình ăn thế này có phải tốt không? Ăn cả cua lẫn soái:X)
Lần này, Cổ Thược không từ chối, gắp miếng thịt cua vui vẻ gặm lấy, đôi mắt cong cong vẻ mặt hưởng thụ, cũng lười để ý lời nói chuyện của hai anh chàng kia.
“A…” Chân Lãng như nhớ đến cái gì đó, quay mặt nhìn Cổ Thược, “Vừa rồi dì Cổ còn chưa nói xong điện thoại đã tắt, dì ấy có nghĩ là em cố tình ngắt điện thoại hay không?”(Bạn Cổ Thược này nhận Chân Lãng là anh trai con dượng của bạn ấy nhé, không phải anh ruột nha, nên anh Lãng mới gọi mẹ bạn ấy là dì:X)
Cổ Thược đang ăn gì đó giật mình, thức ăn rớt từ trên đũa xuống.
Với cách nghĩ của hoàng thái hậu lão gia, tuyệt đối sẽ cho là như vậy, hậu quả này cũng không phải thứ cô có thể tiếp nhận.
“Không được, tôi phải đi gọi điện giải thích với mẹ.” Tính cách nghe gió lập tức có mưa của Cổ Thược làm cô không ngồi nổi nữa, nhảy dựng lên đã định ra cửa, lại bị Chân Lãng đè xuống.
“Anh giải thích có vẻ hiệu quả hơn em, anh đi.” Chân Lãng đứng lên, cười cười với nam nhân ngồi cùng bàn, “Tôi ra ngoài gọi điện cho mẹ một chút, hai người từ từ nói chuyện.”
Chữ mẹ kia nói ra vừa thuận mồm lại vừa thân thiết, ngay cả Cổ Thược cũng gần như cho là thật.
Nam nhân lấy ra điện thoại của mình, “Dùng của tôi đi, bây giờ điện thoại công cộng không dễ tìm.”
“Cảm ơn.” Chân Lãng cầm lấy điện thoại trên bàn, lịch sự rời khỏi phòng, chỉ chốc lát sau đã trở về, trả lại điện thoại cho người đàn ông, ngồi xuống bên cạnh Cổ Thược.
Múc một bát canh cho Cổ Thược, Chân Lãng lại lần nữa nói chuyện với người đàn ông. Ánh mắt hoàn toàn không nhìn Cổ Thược, nhưng mỗi khi cô ăn xong đồ ăn trong bát, lại đúng lúc đưa thêm vào.
“Ăn no chưa?”
Cổ Thược sờ sờ bụng, tỏ vẻ đã no bảy tám phần. Chân Lãng kì quái cười một tiếng, “No là tốt rồi.”
Cửa phòng ăn bỗng nhiên bị đẩy ra, một cô gái dung mạo thanh tú bước vào, “Xin hỏi…”
Vừa mới lên tiếng, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi bên bàn, kinh ngạc nói, “Nguyên Hi, anh đã đến rồi a.”
Trên mặt nam nhân bay qua một vẻ vô cùng kinh ngạc cùng quẫn bách, Chân Lãng đã đứng dậy bắt chuyện trước, “Nếu là quen biết, vậy cùng nhau ngồi đi.”
Chân Lãng đưa tay rút cái ghế ra cho cô gái, cô gái cười, dính sát vào bên cạnh Hạ Nguyên Hi ngồi xuống, “Sớm biết Nguyên Hi ở đây, tôi đã không đến.”
Chân Lãng cười cười, ánh mắt suy nghĩ đảo qua, “Cô là Hạ tiên sinh …?”
“Bạn gái.” Cô gái nhẹ nhàng mở miệng, cười nhìn người đàn ông, mà sắc mặt người đàn ông trắng bệch, trở nên khó coi.
Ngay lúc này, trên cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa cạch cạch.
Anh thuận tay mở cửa, thân mình cố ý che chắn tình hình trong phòng, chỉ nghe một giọng nói nữ truyền vào, “Chào anh, tôi là bạn gái Hạ Nguyên Hi, vừa nghe nói…”
Không đợi Chân Lãng có động tác gì, sức lực từ phía sau đã đẩy anh tới một bên, cô gái thanh tú trợn mắt nhìn ngoài cửa, “Cô là ai, Hạ Nguyên Hi từ lúc nào có bạn gái là cô?”
Sắc mặt kiều mị của cô gái ngoài cửa nhất thời khó coi, không nói hai lời đã tiến lên, thoáng nhìn người đàn ông đang ngồi, “Nguyên Hi, anh nói cho cô ta, em có phải bạn gái anh hay không?”
Cổ Thược cắn trong miệng cái bánh bao nhỏ, đôi mắt to vụt sáng từ trên người hai người kia dời đến dời đi, không hiểu đầu đuôi thế nào. (Chị đang xem kịch miễn phí thì có)
“Mày quyến rũ bạn trai tao, hồ ly tinh!” Cô gái thanh tú một phát hất bay bàn tay đặt trên người Hạ Nguyên Hi của cô gái kiều mị.
“Mày cũng không nhìn lại dáng vẻ của mình đi, cho thêm tiền cũng không ai thèm lấy.” Cô gái kiều mị cũng không phải người dễ chọc, đáp lại một cách mỉa mai.
Giọng nói hai người càng ngày càng cao, tần suất cũng càng lúc càng nhanh, từ ân cần hỏi thăm thân hình đối phương đến ân cần hỏi thăm người nhà đối phương, lửa chiến bốc lên cực nhanh, tấm tắc khen nhau không ngừng.
“Đứa nhỏ tao cũng đã vì anh ấy mà có một đứa, tao sao có thể không phải bạn gái của anh ấy?”
“Mày mới có một đứa đã là cái gì, tao đã có hai đứa đây này!”
Cổ Thược nguy hiểm nghẹn nửa cái bánh bao, thời buổi này còn thịnh hành loại so đo thế này sao?
Sắc mặt nam nhân càng ngày càng khó coi, đang muốn mở miệng, trên cửa lại một lần nữa truyền đến tiếng gõ cửa, “Tôi là vợ Hạ Nguyên Hi, tới lấy…”
Lần này không cần Chân Lãng động thủ, hai nữ nhân đã chủ động xông đến, “Mày sinh mấy đứa nhỏ cho anh ấy? Không biết xấu hổ tự xưng lão bà?”
Cô gái ngoài cửa sửng sốt, “Không có!”
“Không biết xấu hổ.” Cô gái thanh tú xì một tiếng, “Nguyên Hi, bọn họ là từ nơi hoang dã đến quyến rũ anh?”
Cô gái kiều mị cũng nhảy dựng lên, “Nguyên Hi, bọn họ là tự động dính vào anh phải không? Bảo bọn họ cút đi!”
“Đây là có chuyện gì?” Cô gái ngoài cửa tiến lên, nhìn người đàn ông ôm đầu trên ghế, “Hạ Nguyên Hi, anh nói rõ ràng cho tôi.”
Nam nhân không thốt được một tiếng, đều là Chân Lãng cười mở miệng, “Bọn họ đều nói là bạn gái của Hạ tiên sinh, còn cô lại nói cô là vợ Hạ tiên sinh, tôi nên tin ai đây?”
“Bạn gái?” Lông mày cô gái dựng thẳng đứng, “Chúng tôi tháng sau sẽ kết hôn, anh ta còn có bạn gái?”
Giọng nói ba cô gái líu ríu thành một đoàn, âm lượng trong phòng thẳng tắp đến gió giật, Cổ Thược nhìn bóng người lúc ẩn lúc hiện trước mắt. hoàn toàn không hiểu đầu đuôi thế nào(linhlu: chị này chậm hiểu thế nhỉ. Não thiếu oxi??? o/ bó tay. Sâu: bạn nhỏ Cổ Thược này chắc là không nhai singum rùi).
Chân Lãng cúi đầu, ghé vào bên tai cô, lần thứ hai lặng lẽ hỏi một tiếng, “Ăn no chưa?”
Cổ Thược gật đầu, còn chưa kịp nói, tay đã bị Chân Lãng dắt đi, “Ăn no rồi thì chúng ta đi thôi, ở đây đoán chừng sắp khai chiến.”
Con mắt Cổ Thược lấp lánh như sao, “Có náo nhiệt xem.”
“Đi ra ngoài nhìn.” (Anh chị này hợp nhau nhể. Vui sướng khi người gặp hoạ, có khi còn cổ vũ cho vui) Chân Lãng nắm tay Cổ Thược, kéo cái cục cưng cực kỳ hiếu kỳ này ra khỏi phòng ăn, vừa ra đến cửa, Chân Lãng nhìn bà vợ chính quy, “Bọn họ một người nói đã sinh cho hôn phu của cô một đứa nhỏ, một người nói hai đứa, nói với chồng chưa cưới của cô một chút, quá tổn hại thân thể con gái, như vậy không tốt.” (Sâu: hí hí, anh ý gọi là “cục cưng” kìa)
Vừa nói xong, anh đẩy Cổ Thược ra cửa, trong phòng nhất thời nổi lên tiếng con gái thét chói tai, còn có tiếng lanh lảnh của bát đũa rơi xuống đất, rầm huỵch uỵch vang vọng thành một đoàn. (âm thanh đầy tính hình tượng)
Hai người ở ngoài cửa, nghe chiến đấu hừng hực thăng cấp, còn có tiếng nam nhân vô lực giải thích, Cổ Thược ôm bụng, cười vô tâm vô phế, bị Chân Lãng kéo đi.
Đứng bên cạnh xe, cánh tay Cổ Thược huých Chân Lãng một cái, “Anh làm?” (Sao giờ chị lại sáng ý thế nhở)
“Cái gì?” Chân Lãng sắc mặt bình tĩnh, hơi có chút vô tội, “Tôi cũng không phải bạn gái anh ta, tôi có thể làm gì?”
Cổ Thược hừ một tiếng, “Người khác không biết anh, tôi còn không biết sao? Anh có phải mượn điện thoại của hắn, sau đó gọi cho một đống bạn gái của hắn hay không?”
Chân Lãng mỉm cười, rất tuấn lãng, “Luật sư lúc hành nghề tiếp xúc với rất nhiều người, cho nên thông thường sẽ phân loại các số điện thoại, tôi chỉ tiện tay mở số điện thoại thân mật của anh ta ra, rất không cẩn thận gửi đi một tin ngắn, nói là nhặt được di động, mời bạn bè chủ nhân tới nhận lại, ai ngờ lại nhiều như vậy.”
Ngồi ở ghế phụ lái, Cổ Thược nghiêng mặt, “Anh sao thấy được? Biểu hiện của anh ta rất có văn hóa giáo dục, cũng chưa nói gì quá lời.”
“Ánh mắt.” Chân Lãng cho một đáp án không cách nào tưởng tượng, “Ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ có rất nhiều loại, là đùa bỡn hay thật tâm, từ ánh mắt đều có thể nhìn ra.”
“Anh dựa vào thứ hư vô như thế để suy đoán?” Cổ Thược không dám tin, “Nhỡ may nhìn nhầm thì sao?”
“Khi anh ta lấy tiền ra, trong ví có hai cái bao cao su, nếu bên cạnh anh ta không có phụ nữ, cần gì phải mang cái này theo người.” Chân Lãng cười cười, giúp cô cài dây an toàn.
Trong ví tiền có cái gì cũng có thể thấy rõ ràng, cô có nên nói hắn có hoả nhãn kim tinh không?
Chân Lãng đang chuẩn bị chuyển xe, Cổ Thược tung tăng đi tới bên cạnh xe gã đàn ông kia, ngó ngó xung quanh, nhanh chóng cầm lên một tảng đá, hít một hơi nhanh như chớp ném vào (Chậc, ai bảo dám đùa bỡn Cổ tỷ tỷ).
Phủi tay, cô lúc này mới bò lên xe, vung nắm tay với Chân Lãng, “Lái xe!”
Xe vững vàng chạy trên đường, Cổ Thược chống cằm, yên tĩnh không nói lời nào.
“Nha đầu.” Chân Lãng gọi cô một tiếng, “Không ít người dùng xem mặt để chiếm tiện nghi người khác, đàn ông tốt nào có ngồi chồm hỗm mà đi xem mặt, bị người ta cấp lại đều chẳng có gì tốt, tạm thời không đi nữa chứ?”
Cổ Thược uể oải đáp lời, tiếp tục trầm tư của mình.
Cho dù hôm nay Chân Lãng không nói, cô cũng không định tiếp tục xem mặt, cô trầm mặc, là vì một việc không nghĩ thông suốt.
Đàn ông, có phải đều rất tùy tiện hay không? Ví dụ như có một đống con gái như hôm nay, sắp kết hôn còn ba thê bảy thiếp. Lần trước cái tên yêu cầu lão bà xử nữ kia, chính mình cũng hoàn toàn không tự hạn chế.
Cô ngẩng mặt lên, “Thú y, anh là xử nam sao? Anh không cần phát tiết sao? Hay anh không bình thường?” (phụt nước nhỏ tong tỏng lau lau xúi quẩy quá, đang uống nước nha >”””
“Két… Két…”
Tiếng phanh bén nhọn vang lên, má Cổ Thược hung hăng hôn kính chắn gió thủy tinh một cái.