Cổ Thược còn chưa kịp oanh oanh liệt liệt thông báo việc chung thân đại sự của mình với bạn tốt đã bị tấm biển cực lớn trước “Golden Sunflower” dọa cho ngây người.
“Golden Sunflower” là studio thứ nhất thứ nhì toàn thành phố, trang trí tinh xảo tao nhã, hoàn toàn khác với mấy tòa nhà cao tầng rối mắt, rất dễ làm cho người ta có cảm giác vị trí cao cao tại thượng.
Đặc biệt hơn chính là, “Golden Sunflower” chưa bao giờ treo biển quảng cáo, cũng không chỉ dẫn người ta uốn éo tạo tư thế, chụp ra loại ảnh của ngàn người như một; mà nhiếp ảnh gia sẽ tùy lúc nắm bắt chuyển động của nhân vật, rất có thể đang trong lúc nói chuyện phiếm đã chụp xong.
Mỗi người đều là độc nhất vô nhị, mỗi người đều có một tố chất riêng, có những cảm xúc khác nhau, có lẽ đây chính là nguyên nhân thật sự để “Golden Sunflower” bước lên thảm đỏ.
Nhưng hôm nay, “Golden Sunflower” luôn luôn không treo quảng cáo đột nhiên trưng ra một tấm biển khổng lồ, người đẹp trong bức ảnh ánh mắt mơ màng, ngón tay che một nửa trước ngực, quay đầu nhìn lại có chút sợ hãi, sống lưng trắng như tuyết một đường quanh co uốn lượn, cuối cùng dừng lại ở phần người ta muốn nhòm ngó nhất, tóc vương vấn trên đầu vai, che che đậy đậy nét quyến rũ vạn người.
Người qua đường đi tới đây đều không nhịn được mà dừng chân, vô số những âm thanh cảm thán tán thưởng. Hơn nữa là có không ít những cô gái sau khi nhìn đến biển quảng cáo, hưng phấn bước vào “Golden Sunflower”.
Khi Cổ Thược đang mở cửa xe chuẩn bị bước xuống thì từ xa xa đã nhìn thấy tấm biển lớn trước “Golden Sunflower” và cả một đám người vây quanh cửa. Sau khi xác nhận khuôn mặt trên tấm quảng cáo, trên gương mặt mơ màng của cô cuối cùng cũng có một vẻ mặt —- vẻ mặt giết người.
“Phương! Thanh! Quỳ!” Cổ Thược tức giận rống một tiếng, chân còn nhanh hơn cả giọng nói. Sau khi Phương Thanh Quỳ nghe thấy giọng nói của cô vừa ngẩng đầu, chớp nhoáng đã thấy cửa kính biến thành hình lưới nhện.
Trong nháy mắt, cửa kính bể tan tành rơi xuống đất, Phương Thanh Quỳ từ trong đám người ngẩng đầu lên nhưng hiếm khi nào không có vẻ mặt đau lòng mà lại cười ra tiếng, “Ha ha, nữ chính của chúng ta đã đến.”
Một đám người quay đầu gần như là cùng một lúc “Sao…”
Nhìn sang Cổ Thược rồi lại nhìn tấm biển quảng cáo vĩ đại trước cửa giống như có một đôi tay vô hình dẫn dắt ánh mắt mọi người, lướt đến lướt đi.
“Mọi người đến xem đi, đây là những sản phẩm của “Golden Sunflower” chúng tôi, người mẫu cũng ở chỗ này. Kỉ niệm ba năm thành lập Studio, chúng tôi lần đầu tiên giảm giá %, từ ngày mai sẽ trở lại bình thường…” Phương Thanh Quỳ chớp thời cơ marketing, không ít cô gái ở đó đã có vẻ động lòng.
Nữ nhân suất khí vò vò tóc, căn bản là mặc kệ mười mấy đôi mắt, trực tiếp len vào đám người dùng một tay nhấc Phương Thanh Quỳ lên kéo đi, ánh lửa trong mắt hung ác bắn ra bốn phía, “Cậu làm cái quỷ gì đây? Lợi dụng lúc tớ thay quần áo chụp ảnh tớ? Còn in thành tấm hình lớn lộ liễu trưng bày ra thế này?”
Phương Thanh Quỳ rất vô tội nhún nhún vai, “Tớ cũng không biết a, có thể chính cậu hôm đó trang điểm xong quên không tắt máy ảnh, sau đó tớ vô tình nhìn thấy nên cảm thấy rất hứng thú nha, cậu nhìn xem, tấm quảng cáo này hiệu ứng thật là tốt.”
“Tháo xuống cho tớ!” Cổ Thược hung hăng lên tiếng.
Phương Thanh Quỳ nhìn tấm biển quảng cáo lớn, trong mắt đầy ánh nhìn khen ngợi, “Cậu thì biết cái gì, khách đến sáng nay đã hơn cả đơn đặt hàng ba ngày đấy, hủy đơn cũng rất ít, để tớ treo ba ngày nữa tớ sẽ thêm cho cậu ba vạn tệ.”
“Nếu cậu không tháo xuống, tớ lập tức đập nát “Golden Sunflower”. Trong giọng nói Cổ Thược không có một chút xíu thương lượng, ánh mắt quét bốn phía dừng lại trên bàn trà nhỏ Phương Thanh Quỳ mới mua, khóe môi kéo lên một nụ cười quái dị, nhấc chân định đi qua.
Góc áo bị Phương Thanh Quỳ nhanh tay túm được, ngón tay đưa đến trước mặt cô, “Năm vạn, ba ngày, chỉ ba ngày thôi.”
“Hắc hắc.” Cổ Thược nở nụ cười hết sức giả dối sáng chói trong mắt Phương Thanh Quỳ rồi lắc lắc đầu, “Nếu cậu không tháo xuống sẽ lập tức tổn thất thêm một cái bàn, hơn nữa tớ sẽ không chịu trách nhiệm bồi thường.”
“Một ngày!!!” Phương Thanh Quỳ vẫn kì kèo mặc cả, giơ ra một ngón tay vẫy vẫy trước mặt Cổ Thược, “Chỉ một ngày thôi.”
“Máy ảnh là của tớ, cậu thật sự cho là tớ không có não như thế? Cậu còn dám giở trò với tớ thì đợi tớ tới tính sổ với cậu.” Cổ Thược nhấc hộp đồ ăn sáng trong tay lên, “Nếu sau khí tớ ăn xong cái này mà cậu còn chưa dọn dẹp sạch sẽ, tớ sẽ giúp cậu sửa sang lại “Golden Sunflower!”
Cổ Thược cầm hộp cơm ung dung lên lầu, còn Phương Thanh Quỳ than thở một câu, ngón tay phi như bay trên máy tính như đang tự lẩm bẩm, “Hơn hai mươi đơn đặt hàng ít nhất phải lời được sáu vạn tệ, nếu cậu không cho tớ treo thì tớ chỉ còn cách nghĩ biện pháp đền bù thiệt hại.”
Nhưng những lời này Cổ Thược không nghe thấy, cô đang vừa ăn sáng vừa sờ sờ đầu rồi xuất thần.
————
“Huỵch!” một tiếng vang lên, mặt Cổ Thược bất ngờ hôn thật mạnh lên cửa sổ xe.
“A….” Cô ôm cái trán đau đớn kêu.
Một đôi tay kéo vai cô, “Để tôi xem nào.”
Người nào đó thật thảm hại, vẻ mặt nhăn nhó, “Cái tên thú y đáng chết nhà ngươi, có biết lái xe hay không vậy?” Nhưng dựa vào lòng tin từ nhỏ với nghề nghiệp của đối phương, cô vẫn biết điều chìa mặt ra, bàn tay ôm cái trán bị anh nắm lấy, một ngón tay giơ trước mặt, “Nói tôi biết, đây là bao nhiêu?”
Trừng lớn hai mắt, Cổ Thược thiếu chút nữa đấm một đấm về phía trước, “Anh có ý gì, coi cô nương đây là trẻ con sao?”
Ánh mắt Chân Lãng không có ý cười, trong mắt lóe lên một cái, “Trả lời, đây là bao nhiêu?”
Trợn trắng mắt, Cổ Thược tâm không cam tình không nguyện mà lên tiếng, “Một.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Chân Lãng cuối cùng cũng thả lỏng một chút, lại duỗi ra một ngón tay nữa, “Đây là mấy?”
“V.” Cổ Thược toét miệng cười, “Nhưng tôi không ngại xoay nó thành S đâu.”
Chân Lãng nhẹ thở ra một hơi, “Có choáng đầu không? Có muốn ói không?”
“Có!” Cổ Thược thành thật trả lời, trong ánh mắt căng thẳng của Chân Lãng từ từ lên tiếng, “Vừa mới ăn quá no, anh phanh gấp như thế không muốn ói mới là lạ.”
“Đây là hậu quả của việc không cài dây an toàn.” Tay Chân Lãng đặt tay lên trán cô, “Tôi giúp cô xoa bóp, nhẫn nhịn một chút.” Mới vừa dùng chút sức Cổ Thược đã kêu lên, thân mình tự động né ra phía sau dính chặt trên cửa.
“Đừng trốn.” Tay Chân Lãng áp sát đến, “Trước kia cô luyện tập bị thương không ít, không phải có chút đau này cũng không chịu được chứ?”
“Tôi không sợ đau, tôi chỉ sợ anh mượn thời cơ báo thù.” Cổ Thược nhìn anh, cả người lại co rúm lại, bất giác trượt xuống, “Này, anh nhẹ tay thôi.”
Sự khác biệt lớn nhất giữa bác sĩ chuyên nghiệp và bác sĩ không chuyên là cái gì?
Câu trả lời của Cổ Thược chính là nhanh, chuẩn, ác độc!
Ra tay nhanh chóng, vị trí chính xác, xuống tay ác độc, vẻ mặt không thay đổi chút xíu giống như sờ trong tay là cái mặt bàn mà dùng sức chà xát.
Cổ Thược không ngừng co lại, Chân Lãng không thể làm gì khác hơn là không ngừng vươn về phía trước. Không biết từ khi nào, hai người đã trở thành một trên một dưới trượt trên ghế. Hơn nữa người ở bên trên, một tay đặt bên cạnh người cô, một tay xoa nắn cái trán cô, hơi thở phả vào trên mặt, nóng nóng.
“Có tốt hơn chút nào không?” Mặt Chân Lãng ở bên trên cô có mười cm nhìn xuống, từ góc độ của cô mà nhìn có vài phần cảm giác xa lạ.
Hơi thở anh lướt qua trán cô, lay động mái tóc ngắn mềm mại, đôi mắt đen sâu như hồ nước, mùi hương đàn ông nhàn nhạt rơi trên mũi cô, trong quen thuộc có đôi chút xa lạ.
Nói quen thuộc, đó là vì cô có thể nhận ra mùi hương của Chân Lãng; nói xa lạ, đó là vì lúc này cô mới phát hiện mùi hương này ở gần lại rất dễ ngửi.
“Thú y, anh đổi nước hoa sao?” Cô lóe lên ánh mắt tò mò, hít hít cái mũi.
“Cái gì?” Chân Lãng theo thói quen nhướn mày một cái, làm cho khóe mắt có thêm một chút hấp dẫn, bàn tay đặt trên trán cô động tác cũng nhẹ dần.
Một lọn tóc rơi xuống trước trán anh theo động tác mà nhẹ nhàng lay động, Cổ Thược đưa tay gạt sang một bên lộ ra vẻ mặt hài lòng, “Thú y, lần sau lái xe anh cẩn thận chút được không? Kỹ thuật thật là tệ.”
Gương mặt ở phía trên lại đến gần hơn không ít, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng cm thôi. Nụ cười Chân Lãng trở nên cực kỳ mập mờ, giọng nói khàn khàn “Cô vừa nói gì?”
Bị áp lực vô hình làm cho khó chịu, Cổ Thược vô thức lùi về sau một chút nhưng không còn chỗ để lùi nữa, hô hấp không hiểu sao trở nên dồn dập.
Ngón tay đặt lên ngực anh đẩy anh ra xa một chút rồi mới tìm được một câu thích hợp, “Tôi nói, tên khốn nhà anh rốt cuộc có biết lái xe hay không? Có muốn lão nương đây dạy cho lái xe thế nào không?”
“Tôi không hỏi câu này.” Chân Lãng nhếch đôi môi hồng hồng cười một tiếng, “Vừa rồi cô hỏi tôi có phải là xử nam hay không?”
“Đâu có!” Người nào đó rất cố chấp, đánh chết cũng không thừa nhận, “Anh nghe nhầm.”
“Tôi nghe nhầm?” Giọng nói Chân Lãng rất có sức hút, sột soạt rất dễ nghe. Cổ Thược đột nhiên phát hiện hơi thở của mình trở nên dồn dập và nặng nề.
Một nắm đấm đánh ra chạy thẳng tới mặt Chân Lãng, “Tránh ra, anh hút hết không khí của lão nương đây rồi.”
Nắm đấm trượt qua mặt Chân Lãng rơi vào khoảng không, Cổ Thược bật người lên, trán đụng vào tay Chân Lãng, vết tím vừa rồi lại bị liên lụy đến, cô kêu đau một tiếng rồi lại ngã về chỗ cũ.
Chân Lãng cười, lòng bàn tay che lên vết thương của cô, tiếng sột soạt lại phát ra.
Chân nhanh chóng đá ra, nhưng không gian trong xe quá nhỏ, Chân Lãng nghiêng một cái, một tiếng động lại vang lên, đầu gối cô hung hăng đụng lên ngăn kéo.
“Trung thực một chút.” Chân Lãng ấn tay lên đầu gối cô nhẹ nhàng xoa, mà động tác như vậy làm giữa hai người gần như không có khoảng cách, nửa người trên của anh dựa vào cô càng gần.
Cô Thược cảm thấy hô hấp lại càng khó khăn, mở miệng hít không khí, lồng ngực phập phồng phập phồng.
Đôi mắt Chân Lãng híp lại, ánh mắt càng trở nên sâu xa.
“Cạch, cạch, cạch!”
Cửa xe bị người ta gõ ba cái thật mạnh, hai người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy cánh tay gõ cửa đã thu về, trên cửa kính có một tờ giấy nhét vào ——》muốn rung xe mời về ga-ra nhà mình, nếu thật sự rất gấp, cảm phiền đỗ sát vào bên đường. Cảm ơn! (Phụt!!!! anh cảnh sát này đầu óc đen tối quá cơ)
Cổ Thược!!!
Chân Lãng…