Cô Tô, Vân Thâm Bất Tri Xứ.
"Nếu như linh lực của linh mạch lưu lại trên thân vật mà nó bám vào, thì vật có cũng có thể dùng như thuốc dẫn. Bằng không thì chân của vị lão bá kia cũng không khôi phục được." Lam Hi Thần im lặng nghe bọn họ kể xong mọi chuyện xảy ra ở Vân Mộng thì mới khẽ cười nói: "Thảo nào lúc ấy ta không thể cảm nhận được thuốc dẫn kia chính xác là gì, cũng không cách nào thăm dò được nó ở nơi nào, có lẽ là vùi sâu dưới đáy hồ ở Vân Mộng, biến thành bùn đất, bám vào củ sen."
Ngụy Vô Tiện nghĩ đến những sợi tơ chui ra từ ngó sen vây khốn hắn lúc đó, gật đầu nói:
"Chắc là vậy rồi."
Lam Hi Thần hỏi:
"Vong Cơ đã ăn hạt sen chưa?"
Lam Vong Cơ: "Rồi."
Lam Hi Thần hỏi tiếp:
"Linh mạch thế nào rồi?"
Lam Vong Cơ hơi mím môi, im lặng. Ngụy Vô Tiện ngồi ở cạnh y cũng buồn bực mà gãi gãi đầu. Ba người im lặng đối diện trong phút chốc, chẳng ai nói câu gì. Lúc lâu sau, Lam Hi Thần mới thở dài, nhìn hai người:
"Vô ích, đúng không?"
Lam Vong Cơ hạ mắt, chậm rãi gật gật đầu. Bàn tay đang nâng chén trà của Lam Hi Thần khựng lại một chút, nói tiếp:
"Như vậy thì chuyện này có thể khẳng định là..."
Trái tim Ngụy Vô Tiện trĩu xuống, quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ. Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ buồn rầu tủi thân cùng cảm giác nghẹn khuất, nhìn qua hệt như con thú nhỏ tội nghiệp, cúi gằm mặt vỗ vỗ đầu, ngay cả ngọn tóc bình thường vểnh lên không chịu ngoan ngoãn cũng rũ xuống, tay còn lại như có như không mà nắm chặt lấy đầu gối. Lam Vong Cơ im lặng cuộn tay lại, nhịn xuống ý nghĩ muốn ở trước mặt huynh trưởng ôm tiểu đạo lữ của mình đặt lên đùi mà xoa xoa đầu, khóe mắt giật giật. Mặc dù trong đêm đầu tiên của hai người, lúc cả hai da thịt thân mật nước sữa giao hòa vẫn chưa làm cho Kim đan của Lam Vong Cơ bị tổn hại hơn hoặc là làm cho linh mạch đau đớn. Thế nhưng buổi sáng ngày hôm qua Lam Vong Cơ cũng đã ăn hạt sen mà Ngụy Vô Tiện ở trong nước đút cho, vậy mà đến bây giờ một chút tác dụng cũng không có. Cho nên dù trong lòng có muốn trốn tránh đến đâu thì vẫn phải đối mặt với thực tế bày ra trước mắt.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, nâng mắt nhìn về phía Lam Hi Thần:
"Đúng vậy."
Khế ước giữa y và Ngụy Vô Tiện... là một sai lầm.
Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì sắc mặt có chút trắng bệch, vội la lên:
"Cái "Khế" này có cách nào giải không? Đệ không thể trơ mắt nhìn Lam Trạm cứ như vậy mà..."
Thật ra Lam Hi Thần không hề nghĩ đến thái độ của Ngụy Vô Tiện lại thay đổi rất nhiều so với trước khi đi như vậy, chứ đừng nói đến so với lúc mới tới Vân Thâm Bất Tri Xứ đúng là khác nhau một trời một vực, vui vẻ nói:
"Không nghĩ đến các đệ đi Vân Mộng mấy ngày, quan hệ lại tốt hơn nhiều."
Ngụy Vô Tiện bị nghẹn một chút:
"Oạch..."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Đại ca, bây giờ quan hệ giữa bọn đệ cũng không còn... đơn giản như huynh nghĩ nữa đâu.
Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ run lên, che đi biểu cảm nhỏ vụn nơi đáy mắt.
"Các đệ rời đi cũng đã nhiều ngày, ta luôn luôn suy nghĩ xem có cách nào giải quyết cái "Khế" này không, tính toán xem nên làm thế nào mới vẹn cả đôi đường." Lam Hi Thần nhìn bọn họ, ôn hòa nói: "Nhưng việc này dù sao ta cũng không phải là người hiểu biết nhất, cũng không thể tùy tiện quyết định, cho nên..."
Ngụy Vô Tiện: "Sao cơ ạ?"
Lam Hi Thần mỉm cười, chuyển hướng nhìn về phía bình phong:
"Ta đã mời một người tới."
Vừa dứt lời, một người đã lập tức đi từ phía sau bình phong ra, dung mạo xinh đẹp, cao ráo sáng sủa, là kiểu mỹ nhan tràn ngập vẻ phóng khoáng rực rỡ. Ngoại trừ làn da hơi ngăm một chút thì đúng là không có chỗ chê, tuổi cũng xấp xỉ bọn họ, không hơn kém nhiều lắm. Nhìn thấy gương mặt này, Ngụy Vô Tiện lập tức nhận ra đây là ai, tướng mạo xinh đẹp ngọt ngào, làn da ngăm đen lại có thể hiểu biết những chứng bệnh kỳ quái khó chữa... Cho dù Kỳ Sơn là một chỗ nhỏ bé như vậy, nhưng trong tiên môn bách gia vẫn được rất nhiều người biết đến nguyên nhân lớn nhất chính là vì có người này.
Diệu thủ hồi xuân Ôn thần y, Ôn Tình.
Nghe nói người này thơ văn xuất chúng, tinh thông y đạo, có thể cứu những người mà đại phu bình thường không thể cứu, làm được những chuyện mà những người khác không thể làm, cho dù là bệnh khó chẩn đoán khó cứu chữa đến đâu, vào tay nàng đều có thể xem bệnh bốc thuốc chữa khỏi. Nhưng mà người này hiểu rất rõ bản lĩnh của mình, tính tình cao ngạo, nếu không phải là chứng bệnh cực kỳ khó xử lý thì nàng gần như không có hứng thú ra tay.
Không nghĩ rằng thế mà Lam Hi Thần có thể mời được nàng đến...
Ngụy Vô Tiện đang muốn đứng dậy chào hỏi, nhưng nàng ta vừa nhìn thấy hắn thì vẻ mặt đã vô cùng kỳ quái. Mi tâm Lam Vong Cơ hơi hơi cau lại, mặt không đổi sắc mà khẽ nghiêng người che chắn phía trước Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện gãi cằm, thầm nghĩ: Xong rồi, chẳng lẽ là thấy ta quá anh tuấn... hay là trước kia trong lúc nào đó ta đã trêu chọc qua người ta, nhưng ta lại không nhớ rõ?
Tuy rằng trong lòng hắn nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mình tuyệt không hai lòng, kiên định mà nắm lấy ống tay áo Lam Vong Cơ, thu liễm bớt vẻ phóng túng trên mặt lại, đặc biệt đứng đắn mà cao giọng nói:
"Ôn cô nương, tại hạ..."
"Trạch Vu Quân." Ôn Tình bỗng dưng lên tiếng.
Lam Hi Thần đáp: "Sao vậy?"
Ôn Tình cau mày, chậm rãi nói:
"Ngài vốn đã nói với ta hai người này chỉ thành thân giả thôi."
Lam Hi Thần: "Đúng."
Ánh mắt của Ôn Tình một lần nữa ghim lại trên người Ngụy Vô Tiện, nhéo mắt đánh giá hắn từ đầu đến chân, dường như có chút đăm chiêu, cánh môi hồng nhuận khẽ nhúc nhích, giọng nói vô cùng thản nhiên:
"Chính khí lưu chuyển trong cơ thể, tà khí không thể xâm nhập. Mi cốt mở rộng, dương khí quá thịnh, không thể nào là chỉ của một người."
Hai đầu lông mày của Ngụy Vô Tiện giật giật, bỗng dưng cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra.
"Khế ước hạ sai phải là người chưa từng giao hoan mới có thể giải được."
Ôn Tình mặt không đổi sắc, quay đầu nói:
"Mà hai người này đều không phải là đồng tử, muốn ta giải kiểu gì bây giờ?"
'Răng rắc.'
Tay Lam Hi Thần run lên, nét tươi cười cứng ngắc trên mặt. Chén trà trong tay cũng vỡ toang rồi.