Rõ ràng là giọng nói của Ôn Tình không hề lớn, nhưng vì tiếng cốc vỡ thanh thúy vang lên, cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Ngụy Vô Tiện trợn mắt nhìn, khuôn mặt hết trắng lại hồng, hoàn toàn không nghĩ tới nàng sẽ nói thẳng chuyện này ra như vậy, trong chốc lát ngu hết cả người, chỉ cảm thấy có một ngọn lửa khô nóng từ dưới bàn chân đốt dần lên, khiến đầu hắn muốn bùng cháy đến nơi. Lam Vong Cơ lúc này đã siết chặt lấy đầu gối của chính mình, dùng sức đến mức khớp xương trở nên trắng bệch, hàng mi dài buông xuống run rẩy không ngừng.
"...."
Cả hai đều không lên tiếng, nhưng bất kể ai có mắt nhìn vào cũng biết được chuyện gì đã xảy ra. Lam Hi Thần vốn vẫn còn hoảng hốt, nhưng đó là vì cách diễn đạt thẳng thắn của Ôn Tình, còn với chuyện kia thì vẫn nửa tin nửa ngờ. Song, lúc này nhìn thấy dáng vẻ của hai người trước mặt... Còn có chuyện gì mà không rõ nữa chứ.
Bốn người đều vô cùng yên lặng ai ở chỗ đó, hoặc đứng hoặc ngồi, nhưng không ai lên tiếng. Mi tâm của Ôn Tình cau chặt, nhưng không phải đang xoắn xuýt vì chuyện tại sao lại im lặng như vậy, mà là đang suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này thế nào. Lúc lâu sau, nàng xung phong lên tiếng, ngữ khí nghe qua đặc biệt nặng nề:
"Ta vốn còn nghĩ chuyện này cũng dễ giải quyết thôi, dù sao ta cũng đã từng giải qua "Khế" rồi. Nhưng nếu hai người bình thường xuất hiện khế ước hạ sai, thường thì cả hai sẽ tự động bài xích đối phương, cũng sẽ không giao hoan, cho nên không xảy ra trường hợp đan linh khí tức giao hòa sâu thế này."
"Khụ!"
Ngụy Vô Tiện sặc một chút, giống như bị từng câu từng chữ thẳng thắn không thèm che giấu của nàng nói ra dọa cho ba hồn bảy vía đều chẳng còn tí nào. Vệt hồng bên tai Lam Vong Cơ đã lan xuống tới cổ rồi, đến chuyện nâng mắt lên nhìn thẳng một chút cũng không làm nổi. Ôn Tình quay đầu ngờ vực nhìn Ngụy Vô Tiện, nói:
"Trung khí mười phần, dương khí cực thịnh, tại sao lại ho khan."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Trong lòng Ngụy Vô Tiện khổ sở than thầm: Bà cô của ta ơi... cô có thể đừng nói nữa không!
Đầu mày của Ôn Tình nhíu chặt, tiếp tục nói:
"Trạch Vu Quân, chẳng lẽ ngài không dặn dò bọn họ, trước khi "Khế" được giải, nếu như linh khí xâm nhập vào Kim đan của nhau thì sẽ rất khó xử lý sao? Viên phòng là việc trăm triệu lần..."
"Khụ."
Lần này đến Lam Hi Thần không nghe nổi nữa, ho nhẹ một tiếng, tuy rằng vô cùng ngượng ngùng nhưng vẫn làm ra vẻ tự nhiên cùng nàng đối mặt mà tiếp lời:
"Ôn cô nương, ta cũng không nghĩ rằng sẽ xảy ra... loại chuyện này."
Lúc trước y còn tưởng nhiều nhất thì đệ đệ nhà mình và Ngụy công tử chỉ là bạn tốt, hoặc là gặp mặt thì sẽ không đánh nhau nữa thôi. Ai ngờ mới đến Vân Mộng ngắn ngủi vài ngày lại có thể xảy ra chuyện lớn như vậy. Hai thiếu niên này tại sao lại có thể không cẩn thận mà...
Ôn Tình nói:
"Kết khế sai lầm, trong lúc vận chuyển linh lực sẽ đau đớn đến mức khó mà chịu được."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì trái tim nảy mạnh một cái, ngạc nhiên hỏi:
"Tại sao chỉ có mình y đau, còn ta thì không?"
"Khế là do ngươi hạ lên người Lam nhị công tử, cũng là ngươi vận chuyển linh lực cho y, vậy nên người bị kết khế cảm nhận được khí tức trái ngược muốn giao hòa mới sinh ra phản ứng bài xích." Ôn Tình nâng mắt nói: "Nếu như Lam nhị công tử truyền linh lực cho ngươi thì cũng như vậy thôi. Chẳng qua là phải đợi một quãng thời gian, lúc cơ thể ngươi bài xích y nhiều đến mức làm Kim đan hao tổn nghiêm trọng thì mới có thể chịu phản phệ từ 'người bị kết khế'."
Mi tâm Lam Vong Cơ hơi cau lại.
Ôn Tình thở dài:
"Nếu như hai vị công tử đã gạo nấu thành cơm rồi, ta đây chỉ còn cách tìm một biện pháp khác phối lại dược thôi."
Nói chung là từ nhỏ cha mẹ mất sớm, lại phải lo cho một đệ đệ nhỏ tuổi, thân là cô nương gia, lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy có gì mà chưa thấy. Chưa cần nhắc bởi vì dung mạo bản thân xinh đẹp cũng gặp qua một vài người bệnh muốn dây dưa, cũng đọc lướt qua một vài chứng bệnh phòng the lộn xộn, cho nên đối với loại chuyện này, Ôn Tình đã sớm tâm không gợn sóng, đã lấy tiền rồi thì phải làm cho đến nơi đến chốn, nói chuyện rõ ràng lưu loát thẳng vào vấn đề chính. Nhưng những lời này cùng với những câu chữ thẳng thắn khi nói về loại chuyện kia của nàng, trong mắt của ba người đang nghe ở đây thì đúng là... thẳng thắn quá mức. Chính Ôn Tình không hề nhận ra, hoặc nói thẳng là không để ý đến chuyện này, trong đầu còn đang nghĩ "Phen này chắc là phải bàn lại chuyện giá cả nữa".
Lam Hi Thần bị câu "gạo nấu thành cơm" kia của nàng đả kích đến mức ngón tay lại run lên, ngượng ngùng cười nói:
"Trước hết làm phiền Ôn cô nương mấy ngày tới chịu khó ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ. Dược liệu cần thiết sẽ đúng hạn đưa đến cho cô, giá cả cũng không thành vấn đề."
Ôn Tình thấy Trạch Vu Quân am hiểu lòng người như vậy thì cũng gật đầu nói:
"Vậy thì cảm ơn Trạch Vu Quân trước, ta đây về dược phòng nghiên cứu đã."
Lam Hi Thần: "Được."
Ôn Tình đơn giản hành lễ với cả ba rồi xoay người muốn đi về phía cửa. Vừa thấy cô nương nói chuyện không chút sợ hãi người ta chưa chết thì chưa chịu ngừng này ra đi khỏi cửa, Ngụy Vô Tiện không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đầu óc đang căng lên cũng thả lỏng xuống.
"À, đúng rồi."
Ôn Tình đứng ở cửa, quay đầu lại nói:
"Đan linh khí tức giao hòa, mặc dù ta có cách dùng thuốc tách chúng ra, nhưng mấy ngày tới đây tốt nhất Lam nhị công tử và Ngụy công tử vẫn nên chia phòng mà ngủ. Bình thường trong lúc sinh hoạt cũng tránh tiếp xúc thân mật, để thuốc còn có thể phát huy tác dụng."