CHƯƠNG
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, mà lúc này chuông cửa vang lên.
“Để con mở.” Tô Huệ Phi xung phong ra mở cửa, ở cùng nhóm người này, cô cảm thấy rất ngột ngạt.
Nhưng sau khi mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài cô liền sững sờ.
Đứng ở cửa là một người mặc đồ đen mà cô không quen, đang định hỏi anh ta là ai thì đối phương đã nghiêm mặt bước vào, sau đó từng người áo đen lần lượt vào theo.
Trên tay họ đều cầm hộp quà, đứng ngay ngắn chỉnh tề chật kín phòng khách.
“Ôi, chuyện gì thế này?” Mẹ Tô giật mình, người ngồi trên bàn ăn đều đứng bật dậy.
“Cô nhóc kia, con trêu chọc đến ai rồi hả?” Mẹ Tô vội vàng chạy tới, đập nhẹ lên người Tô Huệ Phi.
“Con… Con không biết…” Tô Huệ Phi quan sát cách ăn mặc của họ một lượt từ trên xuống dưới.
Sao nhìn thế nào cũng thấy giống… cấp dưới của Lê Chuẩn nhỉ?
Cô đang nghĩ đến đây thì một bóng người cao lớn từ cửa lớn bước vào, Lê Chuẩn mặc âu phục màu đen trang trọng, tóc chải chuốt điển trai, vuốt ngược ra sau, đôi mắt đào hoa mang ý cười nhìn về phía Tô Huệ Phi.
“Anh…” Tô Huệ Phi khó hiểu.
“Bác gái.” Lê Chuẩn không gọi cô, ngược lại nhìn mẹ Tô Huệ Phi: “Bác là mẹ của Huệ Phi đúng không ạ?”
Mẹ Tô sững người, gật đầu.
“Cũng phải, chỉ có người xinh đẹp như bác mới có thể sinh ra một cô gái đẹp như Huệ Phi.” Lê Chuẩn cười dịu dàng.
Mẹ Tô nghe vậy thì tươi như hoa, vội vàng nhường đường: “Cháu là bạn của Huệ Phi đúng không? Nào nào, vào ngồi đi, đừng đứng nữa.”
Tô Huệ Phi không hiểu gì, cô chỉ vào Lê Chuẩn, hoàn toàn không biết anh có ý gì.
“Anh đến đây làm gì?” Tô Huệ Phi trừng mắt nhìn anh: “Tôi đang xem mắt đó.”
Lê Chuẩn liếc nhìn gia đình ba người đang đứng đó, ra hiệu bằng ánh mắt rồi mấy người đàn ông mặc đồ đen để hộp quà trong phòng khách, sau đó lần lượt ra ngoài.
“Bác trai, bác gái, muộn thế này mới tới chào hỏi hai bác, cháu có chuẩn bị ít quà, mong hai bác vui lòng nhận cho.”
Ba Tô mẹ Tô nhìn quà đầy ắp trong phòng, đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào.
“Xin hỏi cậu là…” Ba Tô tò mò.
Lê Chuẩn đưa tay ôm Tô Huệ Phi còn đang ngơ ngác vào lòng: “Cháu là bạn trai Huệ Phi, cháu tên Lê Chuẩn.”
Ba mẹ Tô trợn tròn mắt, ba người nhà họ Chu cũng kinh ngạc.
Tô Huệ Phi bất động như bị điện giật, cô chớp mắt, lời nói của Lê Chuẩn cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Bạn trai cô? Anh thành bạn trai cô từ khi nào vậy?
“Tô Huệ Phi.” Ba Tô tức giận: “Con giải thích cho ba đi!”
“Bác à.” Lê Chuẩn an ủi ông: “Bác đừng trách cô ấy, thời gian trước cháu với Huệ Phi có chút mâu thuẫn, cô ấy sợ bác lo lắng nên mới không nói cho bác biết.”
“Hôm nay cháu tới đây cũng là để xin lỗi cô ấy, cháu cũng muốn tới chào hỏi hai bác rồi bàn chuyện hôn sự của cháu và cô ấy ạ.”
“Hôn sự?” Tô Huệ Phi há hốc mồm, anh đang làm gì vậy? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Sao không nói trước với cô một tiếng?