CHƯƠNG
“Mấy người làm gì đấy?” Mẹ Chu nghe thấy lời này của Lê Chuẩn thì bước nhanh tới: “Con gái bà đã có bạn trai rồi còn xem mắt cái gì, chơi chúng tôi đấy à?”
Vẻ mặt Chu Minh Duệ cũng khó coi, mặc dù Tô Huệ Phi không xuất sắc nhưng vẻ ngoài cũng thuộc kiểu anh ta thích, bây giờ giữa đường tự nhiên nhảy ra một tên ngáng chân, mặt mũi đàn ông của anh ta biết giấu đi đâu?
“Mọi người đừng hiểu lầm.” Mẹ Tô còn định giải thích thì ba Tô đã ngồi xuống ghế sofa, ra hiệu bằng ánh mắt bảo Lê Chuẩn ngồi xuống.
“Cậu Lê, nếu cậu tới đây để bàn chuyện hôn sự thì chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.” Ba Tô không ưa nổi gia đình Chu Minh Duệ tự cho mình hơn người như thế, cứ làm như con gái bảo bối của ông không tìm được người tốt hơn vậy.
Lê Chuẩn cung kính ngồi xuống đối diện ba Tô.
“Tôi cũng không biết cậu, cậu giới thiệu về mình đi.” Ba Tô cố ý tỏ ra kiêu ngạo trước mặt mẹ Chu.
Lê Chuẩn mỉm cười, hoà nhã lên tiếng: “Năm nay cháu tuổi, là tổng giám đốc của một chuỗi khách sạn, tốt nghiệp học viện quân sự và đã từng đi lính tám năm.” Lê Chuẩn nói xong thì lấy một tập tài liệu từ trong túi ra, đưa cho ba Tô bằng cả hai tay.
Thấy vậy mẹ Tô vội chạy đến bên ba Tô, đọc cùng ông.
“Chiều cao m, cân nặng kg, không hút thuốc, không uống rượu, không có thói quen xấu. Sức khoẻ tốt, năm nào cũng đi khám sức khoẻ định kỳ, bảo hiểm đầy đủ.”
“Khụ khụ khụ.” Tô Huệ Phi giả vờ ho để ngắt lời ông.
Làm gì có ai giới thiệu về bản thân như thế? Có phải đi phỏng vấn đâu mà nói rõ ràng như vậy?
Ba Tô đọc thông tin xong thì cố ý cao giọng: “Nếu cậu lấy Huệ Phi nhà chúng tôi, sau này có dự định gì?”
Lê Chuẩn nhìn Tô Huệ Phi với ánh mắt dịu dàng: “Huệ Phi là một cô gái trong sáng, thẳng thắn, cô ấy vui vẻ là quan trọng nhất, vậy nên sau khi kết hôn mọi việc cháu đều tôn trọng ý cô ấy. Cô ấy không đi làm thì cháu có thể nuôi, cô ấy muốn đi làm thì cháu cũng ủng hộ.”
Vẻ mặt mẹ Chu bắt đầu trở nên khó coi.
“Vậy định bao giờ có con?” Mẹ Tô hỏi.
“Mẹ!” Tô Huệ Phi giận chân.
Lê Chuẩn cũng cười: “Chuyện này cũng theo ý cô ấy, chỉ cần cô ấy muốn sinh thì lúc nào cháu cũng đồng ý. Tất cả đều dựa vào cô ấy vui vẻ và mạnh khoẻ là được ạ. Nếu cô ấy thật sự muốn làm mẹ thì cháu sẽ chuẩn bị đầy đủ, đảm bảo cô ấy khoẻ mạnh về cả thể chất và tinh thần.”
Mẹ Tô gật đầu hài lòng.
“Vậy sau khi kết hôn, hai đứa phải sống cùng ba mẹ cậu à?” Ba Tô bắt đầu có hứng thú với Lê Chuẩn.
Lê Chuẩn mím môi, anh đứng dậy, trịnh trọng cúi đầu nói với ba mẹ Tô: “Bác trai, bác gái, cháu là cô nhi, ba mẹ mất từ nhỏ. Vậy nên hai bác yên tâm, cháu không tới đây để cướp con gái hai bác, mà là tới để tham gia vào gia đình này.”
“Ba mẹ cô ấy cũng là ba mẹ cháu, hai bác muốn ở cùng chúng cháu thì cháu sẽ chuẩn bị một ngôi nhà phù hợp cho ba thế hệ. Nếu hai bác không muốn thì cháu và Huệ Phi sẽ ở gần hai bác, bất cứ lúc nào cần hai bác đều có thể gọi cháu.”
Lòng ba Tô chợt xúc động.
Tô Huệ Phi đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ chân thành của Lê Chuẩn, im lặng hồi lâu không nói.
Những lời anh nói đều là thật sao? Tại sao lại hư ảo như vậy? Cô thật sự không dám tin.
“Ồ, không có ba mẹ à?” Mẹ Chu khoanh tay trước ngực, bước tới: “Vậy chúc mừng hai người nhặt được một cậu con trai.”
“Nhưng mà nghe nói người nào tới ở rể cũng chẳng có tài cán gì, đừng để đến lúc nuôi con gái cả đời, cuối cùng còn phải chia tài sản cho người ta.”