CHƯƠNG
Bạch Chấp dừng động tác trong tay, quay đầu lại, nhìn Thương Mẫn như một kẻ ngốc.
“Chỉ cần tôi không muốn thì không ai có thể nhốt được tôi.”
“Anh định vượt ngục à?” Thương Mẫn há to miệng.
Anh ta còn có khả năng này sao?
Bạch Chấp thở dài, khoé miệng giật giật: “Tôi sẽ không để bọn họ có cơ hội nhốt tôi vào tù.”
Hơn nữa nếu anh ta bị bắt thì sẽ ảnh hưởng đến người phía sau, người đó sẽ không để anh ta phải vào tù.
“Ồ.” Thương Mẫn như hiểu như không.
“Nhưng anh đừng lo lắng, tôi cũng sẽ không để anh xảy ra chuyện gì đâu.” Cô quơ điện thoại trong tay.
“Tôi đã hẹn với Mâu Khải để mời Tiêu Song làm luật sư đại diện rồi.”
Đó là một cơn mưa phùn trong tiết trời đầu xuân. Đường ở ngoại thành không được tráng xi măng, lầy lội suốt đoạn đường.
Thương Mẫn và Bạch Chấp, hai người ăn mặc cũng rất bình thường, tay cầm ô, đi vào một thôn xóm.
Nói là một thôn, mấy năm gần đây thành phố phát triển quá nhanh, người trẻ tuổi và người dân sống ở đây đều kéo về trung tâm thành phố, chỉ còn lại một số người già không tiện đi đứng, không chịu rời khỏi quê cha đất tổ.
Thương Mẫn chân trước chân sau đi vào thôn, sau khi đối chiếu với địa chỉ xong thì đến trước một ngôi nhà gỗ nhỏ.
Bạch Chấp định gõ cửa để bước vào, nhưng Thương Mẫn đã kéo anh lại.
“Anh làm gì vậy?”
“Đi hỏi xem.” Bạch Chấp đáp.
“Anh ngốc thật ấy.” Thương Mẫn vỗ vai anh: “Trông tụi mình giống như người bên ngoài thôn vậy, nếu như xông vào chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Đến lúc đó anh còn có thể moi ra được tin tức gì từ trong miệng tên đó nữa?”
Bạch Chấp cau mày không nói gì.
Thương Mẫn liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy ngôi nhà bên cạnh có khói pháo hoa trong sân, cô lập tức đi về hướng đó.
Đứng ở trước cửa thì thấy cửa ngoài sân bỏ trống, nhìn qua khe cửa, đồ đạc bên trong khá ngăn nắp, có thể thấy sự cần mẫn, chất phác của chủ nhà, bên trong phòng bếp có một bà lão đang đốt bếp lò, Thương Mẫn hắng giọng rồi gõ nhẹ vào tấm cửa.
“Xin hỏi, có ai ở đây không ạ?” Thương Mẫn hỏi.
Bà lão nghe thấy tiếng động, đặt thứ trong tay xuống, chậm rãi bước ra ngoài.
“Các người là…”
“Chào bà ạ.” Thương Mẫn cười nói: “Là như thế này. Cháu và anh trai lái xe ngang qua đây. Lốp xe bị nổ. Đội cứu hộ phải một chốc nữa mới tới được. Chúng cháu muốn qua đây mượn nhà vệ sinh cho tiện”.
Bà lão nhìn Thương Mẫn và Bạch Chấp, rốt cuộc cũng không từ chối, mở cửa cho họ đi vào.
“Bên ngoài lạnh lắm, đi đốt lò lửa sưởi ấm đi.” Từ nhà vệ sinh đi ra, bà lão nhìn thấy Thương Mẫn bị mưa làm ướt hết cả người, liền ân cần nói.
“Dạ, cháu cám ơn bà.” Thương Mẫn ngồi xuống bên bếp lò cười khéo léo: “Bà ơi, bà thật tốt, khi nãy trên đường cháu cũng đã hỏi nhiều người, thậm chí cũng đã hỏi qua cái nhà cách vách kia nhưng bọn họ còn rất hung dữ nữa đó.”
Bà lão nghe vậy liền nhìn về hướng cửa bên, nhỏ giọng nói: “Cũng phải thôi. Cũng may là cháu không có đi vào, nếu không, thế nào cũng bị lừa gạt cho mà xem.”