CHƯƠNG
Thương Mẫn và Bạch Chấp liếc mắt nhìn nhau, cô cười bảo: “Như vậy cũng quá đáng sợ rồi? Chỉ đi nhờ nhà vệ sinh một lát thôi, cũng không tới mức như vậy chứ?”
“Cháu không biết đâu.” Đàn bà luôn thích nói xấu người khác, cái đặc điểm này tuổi càng lớn thì càng rõ ràng: “Một nhà kia, ở trong thôn của chúng ta nổi tiếng lưu manh đó.”
“Mấy năm nay, không biết có bao nhiêu người bị lừa rồi, chúng ta nhìn thấy gã thì cũng phải đi đường vòng đó.”
Thương Mẫn ngầm hiểu ra: “Không thể nào đâu, cháu thấy dáng vẻ của anh ta hình như cũng còn trẻ, còn chưa tới bốn mươi nữa, sao có thể là tên lưu manh được chứ?”
“Cũng không phải vậy, tên đó nha, cha mẹ thì mất sớm, đi lấy vợ ở vùng khác, đưa mẹ chồng về ăn Tết, mấy ngày này, nhẹ thì mắng, nặng thì đánh, bà ở cách vách nghe được, đích thực rất dọa người luôn đó.”
“Anh ta đánh người sao?” Thương Mẫn ngạc nhiên: “Hay là đánh mẹ vợ của anh ta?”
Cái này tương đương với một cái phát hiện to lớn.
Có phải đã nói lên, có lẽ những vết thương trên cơ thể Lý Mai Hoa là do Trần Chí Viễn đánh?
“Vừa rồi, hình như cháu cũng thấy trong gia đình anh ta có ai khác đâu.” Thương Mẫn tiếp tục chủ đề.
“Làm sao còn ai nữa? Nghe nói bà lão kia bị tai nạn xe cộ, bị người đụng phải.” Bà cụ thở dài: “Cũng vất vả một đời, đi theo con gái vậy mà không được hưởng miếng phúc phần nào thì đã đi toi cái mạng, đến lúc đó người khác bồi thường tiền cũng bị hai cái tên không có lương tâm kia sài à.”
“Tai nạn xe cộ?” Thương Mẫn nhướng mày.
Thực sự là một tai nạn xe cộ à?
“Làm sao mà mọi người biết là tai nạn xe cộ chứ? Không phải nói người đó thường xuyên đánh mẹ vợ mình sao? Nếu anh ta là người đánh rồi cố ý nói là tai nạn xe cộ thì sao đây.”
“Hazz?” Bà cụ liếc mắt một cái: “Cũng không dám nói lung tung, đánh thì có đánh đó nhưng đánh cũng không nghiêm trọng lắm, nếu thật sự là có thì bà ở ngay cách vách cũng không có nghe âm thanh gì ghê gớm lắm.”
Thương Mẫn không nói thêm câu nào, ngọn lửa đang hâm quần áo của cô, hơi nóng dâng trào, quần áo cũng từ từ khô lại.
Cánh cửa sân trong được đẩy ra, một ông già cầm cuốc trên lưng bước vào.
“Ủa, ông về rồi à, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi” Bà cụ bước ra ngoài rồi cầm cuốc của ông cụ để dưới đất.
Thương Mẫn đứng dậy rồi lấy ra hai tờ tiền năm trăm ngàn từ trong ví của cô.
“Bà à.” Thương Mẫn nhét tiền vào tay bà cụ: “Cảm ơn bà nha, sưởi ấm một lát, cháu thấy trên người cũng thoái mái hơn không ít, bằng không cháu cũng sẽ bị cảm mất.”
“Ôi!” Bà cụ nhìn tiền trong tay, vội vàng từ chối: “Cái này sao có thể được chứ, bà có giúp tụi cháu cái gì đâu.”
“Bà cứ cầm đi ạ, cái này còn chưa nói tới đang là ngày mười lăm tháng giêng mà cháu đã tới nhà bà quấy rầy rồi, cũng cảm thấy không thể ra về tay trắng như vậy nên bà đừng có khách sáo nữa.” Nói xong, cô dẫn Bạch Chấp đi ra khỏi cửa.
“Này sao mà không ngại cho được chứ.” Bà cụ đưa bọn họ ra ngoài cửa.
“Là ai vậy?” Ông cụ hỏi vợ mình.
“Người đến mượn nhà vệ sinh … Là một cô gái ngoan ngoãn, rất lễ phép …”
Âm thanh ngày càng xa, Thương Mẫn bước ra ngoài.
“Ghi âm lại hết chưa?”
“Ừm.” Bạch Chấp lấy trong túi ra một chiếc máy ghi âm rồi nhấn nút tạm dừng.