CHƯƠNG
“Yên tâm, anh đã chuẩn bị xong.” Lê Chuẩn nói, một tay cầm tay lái, tay kia đặt ở trên tay của Tô Huệ Phi, nỗ lực giúp cô giảm căng thẳng.
Xe chạy một khoảng thời gian, cuối cùng dừng trước một khu chung cư sang trọng ở trung tâm thành phố. Tô Huệ Phi xuống xe, nhìn các tòa nhà hết sức cao to xung quanh, trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên.
“Đây là chỗ nào?” Tô Huệ Phi khó hiểu hỏi.
Lê Chuẩn đậu xe xong, cầm một chùm chìa khóa ở trong tay.
“Nhà của chúng ta.” Lê Chuẩn cũng ngẩng đầu, nhìn sang một phương hướng khác nói rằng.
Hai người vào thang máy đi riêng lên căn hộ. Ra khỏi thang máy, đập vào mắt chính là một loạt tủ giầy ở bên trái, mà bên phải chính là một vườn hoa nhỏ trong suốt, phía trước bày rất nhiều xương rồng và đủ loại hoa, còn trồng cả hoa tươi.
Lê Chuẩn cầm chìa khóa mở cửa ra sải bước tiến vào, toàn bộ nội thất trong căn hộ đều là đồ nhập khẩu Mỹ sáng ngời bắt mắt.
“Thích không?” Lê Chuẩn hỏi Tô Huệ Phi đang nhìn mà ngây người: “Trước đây anh mua căn hộ hai tầng này vốn chỉ lắp đặt trang bị đơn giản. Lần trước tới nhà em, nhìn thấy phong cách bố trí ở nhà em cho nên anh mới đổi sang phong cách này.”
Tô Huệ Phi hưng phấn đi vào kiểm tra từng phòng một. Cô lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ chính ra.
“Làm sao anh biết em thích màu hồng?” Tô Huệ Phi vui vẻ.
“Đoán được.” Lê Chuẩn khoanh tay dựa vào trên cửa: “Giống nhau cả mà, các công chúa nhỏ đều thích loại màu sắc này đúng không?”
Tô Huệ Phi nhìn bộ chăn ga in hoạ tiết phim hoạt hình, lại nhìn Lê Chuẩn thân thể cao to, làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được tình cảnh anh và cô cùng ngủ trên một chiếc giường.
Lê Chuẩn đi tới kéo tủ đầu giường ra, lấy một tập giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản cùng với chìa khóa giao cho Tô Huệ Phi.
“Đây là giấy chứng nhận bất động sản của căn hộ này, về sau em chính là chủ nhân của nó. Chờ đến lúc em có thời gian, chúng ta đi sang tên.”
Tô Huệ Phi sửng sốt một chút.
Trước đây cô cũng biết khu chung cư này, giá nhà ở tại thành phố Nam vốn dĩ rất cao, khu chung cư này lại càng đắt tiền hơn, gần như bằng với khu vực Vịnh Nam.
“Anh…” Tô Huệ Phi nhìn đồ vật trong tay, không biết phải làm sao.
Lê Chuẩn đi tới bên cửa sổ, chỉ vào chỗ cách đó không xa: “Em nhìn xem.”
Tô Huệ Phi đi tới, vị trí của bọn họ có thể quan sát cả khu chung cư. Chờ màn đêm xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy ánh đèn của vạn nhà.
Mà ngay phía trước lại chính là toà nhà Đạt Phan.
“Nhắc tới cũng trùng hợp, trước đây anh mua căn hộ này, cũng không biết sẽ ở cùng với em. Thế nhưng anh xem vị trí thì nơi đây vừa vặn ở giữa Đạt Phan và nhà của em. Sau này, mặc kệ là em đi làm hay là về nhà thì đều rất tiện.”
“Trong tay anh còn có một số tài sản, cũng đủ mua thêm một căn hộ nữa. Đến lúc đó để em quyết định, xem nên mua căn hộ ở gần đây cho ba mẹ ở, hay là trực tiếp đưa cho bọn họ dưỡng lão.”
“Anh đem hết tiền của mình cho em, vậy còn anh thì sao?” Tô Huệ Phi hỏi anh.
“Đàn ông mà, kiếm tiền chẳng phải là để cho phụ nữ tiêu sao? Trước đây anh là một người đàn ông độc thân, trong tay có chút tiền cũng không biết đi đâu tiêu xài, mà bây giờ đã có em rồi, trong lòng anh lại yên lòng hơn. Với cả, không phải bây giờ anh còn đang đi làm sao?
Tiền vẫn có thể kiếm về.”