CHƯƠNG
Tô Huệ Phi cúi đầu.
Cô biết, Lê Chuẩn không giống Mâu Nghiên bọn họ, có gia đình đầy đủ hùng hậu làm hậu thuẫn. Tất cả những gì anh có ở hiện tại đều dựa vào sự nỗ lực của chính anh.
Những thứ anh cho cô đã là toàn bộ của anh.
“Cảm ơn anh.” Tô Huệ Phi cảm động, thoáng cái vành mắt cay xè. Cô đi lên trước vòng tay qua hông Lê Chuẩn: “Trước đây em còn cho rằng chỉ có cô gái ưu tú như Thương Mẫn mới có thể được yêu như thế.”
“Cô nàng ngốc nghếch.” Lê Chuẩn vuốt tóc của cô.
“Thương Mẫn có thể có được nhiều như vậy, cô ấy nỗ lực cũng rất nhiều. Cô ấy ở cùng với anh cả, tuy rằng hưởng thụ tất cả những gì anh ấy cho, nhưng cũng phải chịu những nguy hiểm mà người bình thường không có cách nào tưởng tượng nổi.”
“Tuy rằng anh không giỏi như anh cả, có thể cho em nhiều tiền tài, nhưng anh xin thề, anh sẽ cho em một đời thuận lợi trôi chảy, vĩnh viễn không cần phải lo lắng hãi hùng, làm một cô công chúa nhỏ vô ưu vô lo.”
Các bạn chọn truyen. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Tô Huệ Phi ôm anh, chôn đầu trong lồng ngực của anh.
“Lê Chuẩn.” Cô nghẹn ngào: “Em không phải đang nằm mơ đó chứ.”
Em rất sợ hãi, sợ rằng hết thảy những thứ này đều không phải sự thực. Em sợ đến lúc tỉnh dậy, anh sẽ không ở bên cạnh em.
Lê Chuẩn cười vuốt ve mái tóc của cô, bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ làm anh có chút không quen: “Được rồi, chẳng phải em đói bụng sao? Anh đi nấu cơm cho em.”
“Nấu cơm?” Tô Huệ Phi ngẩng đầu nhìn anh.
Đúng nhỉ, trước đó cô còn nói muốn ăn cơm.
Lê Chuẩn kéo cô xuống dưới lầu, đi vào nhà bếp. Anh tiện tay lấy chiếc tạp dề treo ở trên cửa xuống thắt ở bên hông: “Em đi xem tivi trước đi, chút xíu là xong ngay.”
Tô Huệ Phi sững sờ: “Anh nấu cơm?” Tuy rằng nhà cô cũng là ba nấu, nhưng…
“Hay là để em đi.” Tô Huệ Phi nói, muốn đi vào nhà bếp.
“Đừng.” Lê Chuẩn vội vàng ngăn cô lại: “Tay của em là để dùng bàn phím và cầm cọ vẽ.”
“Còn chuyện này anh có thời gian thì làm, anh không có thời gian thì mời giúp việc.”
Nói xong, anh đẩy Tô Huệ Phi ra ngoài, cách tấm cửa kiếng, tự mình loay hoay ở bên trong.
Tô Huệ Phi ở ngoài cửa nhìn anh, trong lòng dâng lên một loại cảm giác ngọt ngào. Cô ngoan ngoãn đi tới ghế sofa ngồi xuống, nhìn lên tivi.
Những món Lê Chuẩn làm đều là món cô thích ăn. Ăn cơm xong, Lê Chuẩn chủ động đi rửa chén. Chờ làm xong những chuyện này, trời cũng đã về khuya.
Quan hệ của hai người thoáng chốc thay đổi, đây cũng không phải chuyện không thể tiếp thu. Trên tivi chiếu hết chương trình này đến chương trình khác, cũng không lâu lắm, Tô Huệ Phi bắt đầu ngáp.
“Mệt sao?” Lê Chuẩn hỏi cô.
Tô Huệ Phi che miệng, không biết nên trả lời thế nào. Mệt thì có mệt thật, chỉ là… nếu như cô nói mình buồn ngủ, có phải Lê Chuẩn cũng sẽ ngủ cùng cô trong cùng một gian phòng?
Cô vốn không ngờ Lê Chuẩn lại đưa cô tới nơi này, ngay cả nội y trên người cô cũng không đầy đủ.
“Anh đi rửa mặt trước.” Lê Chuẩn cũng hơi xấu hổ. Anh nói xong, đứng dậy đi lên lầu. Tô Huệ Phi ở dưới lầu ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đi lên lầu.
Vừa đến cửa phòng ngủ, cô lập tức nhìn thấy Lê Chuẩn đã thay một bộ đồ ngủ đi ra. Trên bộ quần áo màu xám tro có đường vân màu trắng rải rác, làn da trắng trẻo của anh lộ ra, mái tóc ướt dán lên trán, khiến anh thoạt nhìn có vẻ trẻ trung hơn bình thường.