CHƯƠNG
Bốn mắt nhìn nhau, Lê Chuẩn đang lau tóc thì ngừng lại.
“Anh chuẩn bị đồ ngủ cho em.” Lê Chuẩn không nhìn cô, xoay người mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ màu đen dành cho phụ nữ ở bên trong. Tô Huệ Phi tiếp nhận, là đồ ngủ có hoa văn giống nhau như đúc với bộ đồ trên người Lê Chuẩn.
“Còn có cái này…” Sắc mặt Lê Chuẩn ửng đỏ, anh lấy ra một bộ nội y mới.
Tô Huệ Phi nghẹn họng nhìn trân trối, người đàn ông này quá mức chu đáo rồi.
Cô nhanh chóng tiếp nhận, chạy vào nhà vệ sinh nhanh như con thỏ nhỏ.
Đóng cửa lại, cô so sánh một chút, nội y vậy mà lại rất vừa vặn. Để sát lên mũi, thậm chí còn có hương thơm nước giặt quần áo nhàn nhạt.
Lại còn giặt rồi?
Tô Huệ Phi đỏ mặt, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện xảy ra giữa hai người tại nhà xưởng bỏ hoang ở Milan trước đó, vừa xấu hổ vừa vui vẻ.
Tắm rửa sạch sẽ khoảng một tiếng, mãi đến khi lau khô tóc, thực sự không thể kéo dài thêm được nữa, Tô Huệ Phi mới đi ra ngoài.
Cô hết sức thấp thỏm nhìn ra bên ngoài, nghịch tóc một chút, bảo đảm hình ảnh người đẹp vừa tắm xong bước ra đủ gây xúc động.
Cô chuẩn bị tâm lý xong xuôi, nhưng trong phòng lại trống rỗng Chăn vẫn còn chỉnh tề trải ra trên giường, trên tủ đầu giường có một ly sữa tươi còn đang bốc hơi nóng, thế nhưng lại không thấy bóng dáng Lê Chuẩn đâu.
Tô Huệ Phi nghi hoặc, cô đi ra cửa, đèn phòng sách ở bên cạnh đang mở, cô giơ tay lên gõ cửa.
“Mời vào.”
Đẩy cửa ra, trong phòng sách đã dọn lên một chiếc giường xếp, chăn cũng được trải xong, Lê Chuẩn ngồi ở trước bàn đọc sách, còn đang xử lý bảng báo cáo công việc hôm nay.
Tô Huệ Phi cắn môi đi vào, dừng ở trước giường nhỏ.
“Anh chưa ngủ sao?” Cô hỏi.
“Ừm, một lát nữa.” Lê Chuẩn trả lời: “Em ngủ trước đi, anh sẽ đặt đồng hồ báo thức. Ngày mai anh gọi em dậy đưa em đi làm.”
Không biết vì sao, Tô Huệ Phi lại cảm thấy có chút mất mát.
Cho nên anh vốn không nghĩ tới chuyện sẽ làm cái gì đó với cô?
“Ồ.” Tô Huệ Phi bĩu môi, thấy Lê Chuẩn lại vội vàng xử lý công việc, cô xoay người trở về phòng ngủ chính.
Đêm đã khuya, cuối cùng Lê Chuẩn cũng hoàn thành xong việc nghiệm thu vệ sĩ. Nhìn đồng hồ thấy đã đến một giờ sáng, anh đứng dậy vươn vai giãn gân cốt, định lên giường ngủ. Thế nhưng anh suy nghĩ một chút, vẫn nhấc chân đi đến phòng ngủ chính.
Nhẹ nhàng cầm tay nắm cửa mở cửa ra, bên trong chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ.
Thấy người nằm trên giường, trong lòng Lê Chuẩn như bị vật gì đó lấp đầy. Anh nhẹ nhàng tiến đến gần, thở rất chậm rãi, cầm cánh tay ở bên ngoài của Tô Huệ Phi đắp vào trong chăn.
“Ngủ ngon, vợ anh.” Giọng nói của Lê Chuẩn rất nhỏ.
Mà lúc anh tắt cái đèn nhỏ xoay người định rời đi, một cái tay ở trong chăn đưa ra túm lấy góc áo của anh.
Thân thể Lê Chuẩn khựng lại.
“Em chưa ngủ sao?” Anh quay đầu lại, trong căn phòng mờ tối, anh không thấy rõ sắc mặt của Tô Huệ Phi.