Trác Viêm ngẩn ra một lúc – rõ ràng là đáp án này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn: “Anh?” Sao có thể chứ, gần đây hắn có nhận nhiệm vụ nào đâu, mà kể cả có thì cũng không chảy máu được. Lần gần nhất hắn đổ máu cũng là nửa năm trước rồi, mà lần đó chắc chắn hắn đã diệt cỏ tận gốc, căn bản là không ai còn sống để mà lấy máu hắn được…
Nghĩ một lúc, hắn đột nhiên nhớ ra gì đó: “Người yêu cầu là ai?”
Nhận ra giọng nói của hắn khá căng thẳng, Tiêu Thành hơi ngạc nhiên – ở lâu trong tổ chức tình báo này làm y nhạy cảm nhận ra rằng có – gì – đó – không – ổn, liền hả hê cười: “Aishh, là mục tiêu mới của anh đó hả? Hai người có quan hệ gì? Đừng nói vết máu này thực sự là do anh làm cái nọ cái kia đấy chứ?”
“Hừ!” Trác Viêm bĩu môi, không giỡn với y mà hỏi lại: “Người yêu cầu là ai?”
Không thấy hắn hưởng ứng, Tiêu Thành cũng không giỡn nữa, nghiêm túc nói: “Người đó không lộ diện, nhưng bọn em đã tra được rồi. Là boss lâm thời của nhà Tulare – Hill.”
Nghe thấy hai chữ Tulare, trong mắt hắn ánh lên một tia sắc bén. Nhớ lại tình cảnh khi gặp người nọ lần đầu tiên trong quán bar, đôi mày đó, khóe môi đó… Nét tàn nhẫn trong mắt hắn dần dần tan đi, thay vào đó là sự bất đắc dĩ. Từ trước đến giờ, nếu không phải chuyện liên quan đến lợi ích của mình thì Trác Viêm hắn sẽ chẳng buồn quan tâm, nhưng với người này… Để có thể được ở cùng anh, có bảo hắn giao ra tất cả những gì mình có thì hắn cũng cam lòng, nhưng tại sao lại là Tulare? Tại sao lại trùng hợp như thế?
Không thấy Trác Viêm nói gì, Tiêu Thành khựng lại: “… Chơi thật hả? Boss nhà Tulare không phải dạng vừa đâu!” Đại ca nhà y rất lợi hại, không hiểu người kia làm gì mà lấy được máu của đại ca nhỉ.
“Làm sao mà anh bị chảy máu vậy?”
“À —” Hắn dài giọng, như thể vừa được ăn no uống say lắm, tủm tỉm cười đáp: “Phần lớn là bị cắn, còn lại là bị cào. Nếu mày phân tích kỹ hơn một chút, hẳn sẽ nhận ra rằng trong máu còn có không ít nước bọt, mà còn là của hai người.”
“Hả?” Tiêu Thành hoàn toàn kinh hãi rồi – ý của đại ca không thể rõ ràng hơn được! “Anh anh anh cưỡng bức một thằng đàn ông? Khó trách người ta ráo riết muốn tìm anh như thế, với tính tình của Hill, có chặt đầu lột da anh cũng đã là nhân từ lắm rồi!” Hít sâu một hơi, nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua, y càng thêm sợ hãi: “Đừng nói là…. người anh thầm mến chính là Hill đấy chứ?” OMG OMG, mối tình này định trước là chưa nở đã tàn!
“Chính là thế đấy.” Dưới ánh mắt trời, hắn híp mắt lại – một khi hắn đã quyết định điều gì thì sẽ không thay đổi. Người hắn muốn là anh!
“Chính xác là anh mới chỉ cưỡng hôn người ta thôi, chưa kịp làm đến cùng đâu.” Trác Viêm buồn rầu nói, nếu đủ thời gian thì hắn đã trực tiếp ăn sống nuốt tươi anh rồi.
Cái giọng điệu nuối tiếc này là sao? Bạn nhỏ Tiêu Thành run rẩy: “Đại… Đại ca, em không muốn dội nước lạnh vào anh đâu, nhưng mà… theo em thấy thì cơ hội thành công của anh… gần như là bằng …” Y nuốt nước miếng, dè dặt nói: “Theo tư liệu, Hill là một người cuồng công việc, một lòng theo đuổi việc chế tác máy móc tốc độ cao. Đừng nói là trái tim, có khi người này còn chẳng có nhân tính nữa.” Theo đuổi một người như thế có khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết?
“Thì sao?” Trác Viêm chẳng để tâm lắm. Hắn không coi đó là một vật cản, mà ngược lại, chỉ tập trung nghĩ cách làm sao thu người vào tay. Có thể chính hắn cũng không nhận ra – trong vô thức, hắn đã coi Hill là người của mình, kế hoạch Giết sạch người nhà Tulare, sát nhập nó vào tổ chức của mình cũng biến thành Mau chóng dọn hết chướng ngại trong nhà, không để nó liên lụy đến bà xã. Tổ chức của hắn và Tulare của Hill vốn nằm ở hai bờ chiến tuyến, mà chẳng hiểu sao tiềm thức của hắn lại tỉnh bơ bỏ qua chuyện đó.
Nghe giọng điệu chém đinh chặt sắt của đại ca, vì an toàn tính mạng bản thân, Tiêu Thành đành run rẩy nói: “Đại, đại ca à…”
“Được rồi, anh đã quyết thì sẽ không đổi ý.” Trác Viêm ngắt lời y, mắt híp lại, nhìn vào chiếc xe màu đen có rèm che đang đậu cách đó không xa: “Anh muốn có tư liệu đầy đủ nhất về Hill, mày điều tra lại rồi gửi mail cho anh nhé. Giờ anh có việc, cúp đây.”
Ngắt máy, hắn tủm tỉm cười nhìn người vừa bước xuống xe. Đó là người người đàn ông phương Tây, vóc người cao lớn, dù đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn rất tráng kiện – bang chủ bang K, Lei Sier.
Ông ta mỉm cười bước tới, nói: “Cậu Trác, tôi đã nghe quản lý nói lại rồi, cậu xem chuyện lần trước…”
Trác Viêm xua tay ngăn lời hắn – ý bảo ra xa rồi nói, nơi này vẫn gần trường học.
Lei Sier hiểu ý, vội vã bước về mở cửa xe ra, mời hắn lên trước.
Hắn cũng không khách sáo, cúi người bước lên xe. Chờ ông vào, hắn vào thẳng vấn đề: “Chú Lei, tôi đã nói chuyện với cha tôi rồi, chú muốn bao nhiêu súng ống đạn dược thì cứ lên danh sách, tôi sẽ nói lại với cha.”
Ông vui vẻ gật đầu: “Được được được, về tôi sẽ cho người làm ngay.” Ba chữ được liên tiếp chứng tỏ ông đã mừng đến mức nào – thế lực của bang K rất lớn, nhưng chỉ lớn trong một phạm vi nhất định thôi, chứ xét trong cả thành phố London này, bọn họ chẳng là cái gì, chứ đừng nói là trong cả nước Anh hay trên cả thế giới. Nhưng Trác gia thì khác – Trác gia là thế gia hắc đạo đã tồn tại cả trăm năm, tiếng tăm lừng lẫy trên trường quốc tế, mà thị trường buôn bán súng đạn của họ cũng trải khắp toàn cầu. Bình thường họ chỉ làm ăn lớn, khách hàng toàn là tổ chức lớn hay chính phủ, chứ chẳng bao giờ để mắt đến mấy bang phái nhỏ lẻ như ông.
Muốn mở rộng thế lực, vũ khí là không thể thiếu. Trước đây, bang K toàn mua súng đạn từ những nguồn cung nhỏ – thực ra thì đó cũng là từ Trác gia cả thôi, nhưng phải qua tay bao nhiêu người mới đến được tay ông cơ chứ, không biết giá đã đội lên gấp mấy lần rồi. Lúc đó ông đành phải nhịn, ai bảo ông không có khả năng liên hệ thẳng với Trác gia cơ chứ, nhưng giờ thì khác – ông đã gặp được con trai độc nhất của họ! Nếu không có vấn đề gì thì Trác Viêm sẽ là người kế nhiệm của Trác gia, nên đương nhiên là ông muốn tạo quan hệ tốt với hắn.
Trong vài năm ngắn ngủi, Lei Sier đã xử lý mọi chuyện trong bang đâu vào đó, hẳn là tầm nhìn và năng lực của ông cũng rất mạnh. Ông không thỏa mãn với thực tại, ông muốn bành trướng thế lực, muốn kiếm nhiều tiền hơn – mà con đường để kiếm nhiều tiền nhất trong hắc đạo là buôn bán thuốc phiện và vũ khí. Tạm thời ông chưa kiếm được nguồn thuốc phiện, nhưng có sao chứ, bám được vào Trác gia là bám được vào mỏ vàng rồi!
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Trác Viêm đã nhìn thấu được người đàn ông này. Hắn đã xem qua tư liệu về người trong bang, thấy cũng ổn – có lẽ chỉ cần cho ông ta một không gian phát triển nhất định, ông ta sẽ làm tốt.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không sử dụng nhân lực của tổ chức, mà bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt để phơi bày tất thảy. Em họ của hắn đã đến Anh, hắn lại không có đủ người – vừa vặn bang phái nhỏ như bang K sẽ không làm chú hắn để ý, đúng là một đối tượng tốt để lợi dụng.
“Chú Lei Sier.” Trác Viêm quay lại nhìn ông, nghiêm túc nói: “Có thể tôi sẽ để chú làm khách làm ăn lâu dài với Trác gia, sau này nếu quý bang cần giúp đỡ chuyện gì thì cứ liên hệ với chúng tôi, xin đừng khách sáo.”
Trong lòng ông khẽ giật mình. Ông vẫn muốn được làm ăn lâu dài với Trác gia, cứ tưởng sẽ phải vất vả thế nào chứ, không ngờ… cứ thế mà thành thôi hả? Trác Viêm tự miệng nói trái lại lại làm ông lo lắng – ông không phải thằng ngu, trên đời này có bữa cơm nào là miễn phí đâu? Nghĩ một lúc, ông nghiêm mặt hỏi: “Cậu Trác cần tôi giúp gì chăng?
Nghe vậy, Trác Viêm biết kế hoạch của mình đã thành công phân nửa rồi. Hắn tủm tỉm cười, tùy ý nói: “Rất đơn giản – tôi chỉ muốn lòng trung thành của quý bang mà thôi.” Nhìn thẳng vào mắt Lei Sier, hắn gằn từng tiếng một: “Trung thành với một mình tôi.”
Seven: Sợ tính tình của Viêm Viêm thật OvO Quyết định cái rụp luôn OvO