Trác Viêm nhìn thẳng vào mắt Lei Sier, gằn từng chữ: “Trung thành với một mình tôi thôi.”
Toàn thân Lei Sier run lên, nếu như vừa rồi ông vẫn còn có thể giữ bình tĩnh, thì sau khi nghe câu này, ông lập tức khiếp sợ – nếu không phải Trác Viêm đang đặt tay trên vai ông, thì chắc chắn lúc này ông đã nhảy dựng lên rồi. Ý Trác Viêm không thể rõ ràng hơn được nữa – hắn muốn biến K thành của mình, nói trắng ra là, hắn muốn ông giúp hắn nuốt chửng K!
Nói thật, một người từng làm thủ lĩnh bang phái thường chẳng ai chịu dưới trướng một kẻ đáng tuổi đàn em, nếu là người khác đứng trước mặt, hẳn ông đã rút súng ra ngay rồi. Nhưng người này thì khác, dù ông không coi Trác Viêm ra gì thì cũng phải nể mặt nhà họ Trác.
Vốn Lei Sier muốn đè bẹp nhà họ Trác, nhưng điều này không có nghĩa là ông muốn leo lên đầu Trác Viêm. Ban đầu ông chỉ định định lợi dụng Trác Viêm và nhà họ Trác để làm ăn, bởi vì kể từ khi biết thân phận của Trác Viêm, ông đã điều tra về người này. Ngoại trừ việc là một sinh viên ngành y có chút tài thiên phú, thì hắn cũng chỉ là một đại thiếu gia chơi bời, là con trai độc nhất nhà họ Trác và rất có thể sẽ là chủ dòng họ trong tương lai, nhưng phải có một tiền đề lớn, đó là – hắn phải có cái số mệnh kia.
Nhưng bây giờ vấn đề là Trác Viêm chưa ngồi lên vị trí ấy đã đề nghị với ông, hơn nữa còn là ý định nuốt chửng, Lei Sier sao có thể cam tâm cho được.
“Sao hả? Đúng lúc công ty bên Anh của nhà họ Trác còn thiếu người đại diện, mà tôi lại cảm thấy cần phải thay thế vị phó đại diện bên châu Âu.” Tay Trác Viêm vẫn ấn mạnh trên vai Lei Sier, cười híp mắt, vẻ mặt nhìn thật vô hại.
Đáy lòng Lei Sier khẽ run lên, ý Trác Viêm rất rõ ràng, chỉ cần mình gật đầu là có thể trở thành đại diện ở nước Anh, thậm chí đại diện ở cả châu Âu. Đến lúc đó, quyền lực không chỉ ở mỗi London nho nhỏ này, mà là bành trướng khắp châu Âu.
Cám dỗ này quá lớn. Thế nhưng, liệu Trác Viêm có thể thành công không? Lei Sier ngẩng đầu nhìn Trác Viêm, chỉ thấy vẻ mặt hắn nhẹ như gió thoảng, đôi mắt cười thâm thúy dịu dàng, sắc mặt và nội dung hắn nói ra hoàn toàn tương phản.
—— Thần thái ấy y hệt như ngày đầu họ gặp nhau.
Lei Sier hít một hơi thật sâu, chợt nhớ rằng, dường như ông chưa từng thấy người trẻ tuổi này lộ ra vẻ sợ hãi, nếu quả thật là đại thiếu gia vô dụng, thì tại sao lại có thể trấn định đến nhường này?
Lei Sier cử động cơ thể, phát hiện bàn tay Trác Viêm đặt trên vai mình chắc nịch, ông cố giãy dụa mà không thể nào thoát ra. Ông ngẩng đầu quan sát người trẻ tuổi trước mặt một lần nữa, từ khi hắn đề nghị đến bây giờ đã qua mười phút đồng hồ, trán ông phủ một tầng mồ hôi lạnh, nhưng sắc mặt người trước mắt lại chẳng hề thay đổi, vẫn cười híp mắt nhìn mình.
Ánh mắt ấy rõ ràng thấm đượm cảm tình, nhưng Lei Sier lại cảm thấy như đang bị một con sói đói khát máu rình mò, chỉ cần hơi có động tĩnh là sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Lei Sier bắt đầu cảm thấy bên trong người trẻ tuổi trước mắt đang ẩn giấu một năng lực cực kỳ to lớn, sắc bén, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lộ ra hàm răng nanh đầy kịch độc.
Nói xong câu vừa rồi,Trác Viêm không mở miệng nữa, Lei Sier biết hắn đang chờ mình quyết định, chờ mình đánh cược, đánh cược rằng Trác Viêm có thể thuận lợi leo lên, tiền đánh cược là sinh mệnh và tài phú quyền thế nửa đời sau.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lei Sier hít một hơi thật sâu, chậm rãi gật đầu: “Được, tôi đồng ý.”
Trác Viêm hài lòng vỗ vai ông: “Từ nay về sau chúng ta là người một nhà.” Rồi hắn đưa cho ông một tờ chi phiếu: “Chú cầm số tiền này đi tìm một nhóm lính đánh thuê hàng đầu đáng tin cậy, trà trộn vào bang phái, một tháng cử vào mười người, mười người này cũng phải chia nhau ra để trà trộn, tránh bị người khác chú ý. Những chuyện này chú tự sắp xếp, còn vụ buôn bán súng ống hiện tại thì cứ theo, tóm lại, chú ở bên ngoài quan sát tất cả, ngoại trừ vụ đầu tư hoang đường kia, thì phải hoàn thành giao dịch súng ống đạn được mà không để lộ bất cứ quan hệ nào giữa chúng ta.”
Lei Sier ngươi gật đầu, những lời này ông hiểu: “Còn gì nữa không?”
“Không.” Trác Viêm cười chuẩn bị mở cửa xe xuống xe, trước khi đi còn nói: “Hiện tại chú vẫn là tay chân của bang chủ K, thời gian này cứ tỏ ra bình thường, đến khi thời cơ chín muồi tôi sẽ liên lạc với chú.”
“Hiểu rồi.”
—
Trác Viêm bước xuống xe, chân không ngừng sải bước về nhà trọ, hắn phải kiểm tra tài liệu mà Tiêu Thành gửi vào hộp thư, hắn muốn gặp người đã làm hắn mê muội cả đêm qua. Kỳ thật, dưới đáy lòng, Trác Viêm đã sớm nhận định người kia là con nhà quyền thế, nếu không sẽ không có loại khí thế này.
Cho nên hắn vội vã trở về xác nhận là để tự an ủi bản thân, nhưng trên thực tế lại rất đơn thuần, đơn thuần muốn gặp lại người trong ảnh, muốn gặp người kia.
Bật máy tính rồi nhanh chóng vào hòm thư, Trác Viêm mở lá thư chưa đọc rồi không có động tác gì nữa, sau đó rất lâu, hắn chỉ nhìn chằm chắm vào đôi mắt được chụp đặc tả trên màn hình kia, tóc ngắn màu vàng, nước da trắng nõn, đôi mắt đen nhưng vẫn nhìn thấy đường nét của con lai, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mím, toàn thân toát ra một khí chất cao quý lạnh lùng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trác Viêm không nhúc nhích nhìn anh nửa ngày, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy trái tim, thân thể cũng cúi rạp về phía trước. Hắn giữ nguyên tư thế này trong giây lát rồi mới chợt cười nhẹ, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: “Sao mình lại vô dụng thế này…”
Mới chỉ một tấm ảnh đã khiến trái tim hắn cuồng loạn như thế, cả người run rẩy, thậm chí từng tế bào cũng run lên, tràn đầy khát vọng đối với người kia.
Cười trong giây lát, Trác Viêm ngồi dậy bắt đầu cẩn thận đọc tài liệu. Tài liệu rất đơn giản, đoạn đầu giới thiệu qua về hoàn cảnh gia đình anh, đoạn sau phần lớn nói về chuyện anh khai thác thị trường như thế nào, rồi phát triển việc kinh doanh của gia đình lớn mạnh, thủ đoạn ra sao, làm việc nhanh gọn đến nỗi Trác Viêm cũng phải tặc lưỡi tán thưởng.
“Đúng là một cỗ máy chỉ biết theo đuổi lợi ích…” Trác Viêm vuốt chóp mũi, lẩm bẩm, ngẩng đầu dùng ánh mắt dịu dàng quan sát kỹ hình dáng anh, không bỏ sót một đặc điểm nhỏ nào.
Hắn cứ như vậy dùng cặp mắt sâu xa nhìn anh hồi lâu, rồi mới thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Nhưng anh thích em, làm sao bây giờ…”
Trác Viêm ngửa mặt suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Thành.
“Alo, đại ca à?” Chuông vừa đổ vài hồi đã nghe tiếng Tiêu Thành, giọng y mang theo một chút cảnh giác: “Em cảnh cáo anh, giờ em nghỉ rồi, nếu anh dám bắt em làm việc là em chết ngay cho anh xem!”
“Anh đã nói cái gì chưa?” Giọng Trác Viêm chẳng hề có ác ý, thậm chí còn có vẻ vô tội: “Chả lẽ anh mày lại làm đại ca thất bại đến thế cơ à?”
“Ý em không phải thế…” Tiêu Thành tự thì thào, chấp nhận số phận: “Được rồi, trở lại chuyện chính, anh tìm em có chuyện gì, là vì Hill?”
“Ừ.” Trác Viêm thoải mái thừa nhận: “Mày đi trả lời anh ta, nói là tìm được người rồi, sau đó đưa ảnh chụp ở trường của anh cho anh ta, nhớ kỹ, bọn chúng chỉ muốn tìm người, không nói là cần tài liệu cặn kẽ về người đó, cho nên mày cứ nói thật rằng anh là du học sinh ở trường ấy là được.”
“Thế nếu chúng nó bắt điều tra kỹ về anh thì sao?” Tiêu Thành hỏi: “Cũng nói thật hết à?”
“Đương nhiên.” Trác Viêm hùng hồn: “Có tiền vì sao không kiếm lợi nhuận chứ, tổ chức của chúng ta luôn rất coi trọng chữ tín.”
“Trong tư liệu bao gồm ‘Anh là người đứng đầu tổ chức này’?” Tiêu Thành hoài nghi.
“…Chỉ viết là đứng đầu, đừng viết thêm gì cả, cùng lắm sau đổi là được.”
“Vậy được rồi.” Tiêu Thành đồng ý, rồi lại nói thêm một câu: “Tự anh chi tiền đấy nhớ, cứ như vậy đi, đây là nhiệm vụ cuối cùng em làm cho anh trước khi nghỉ ngơi, tạm biệt đại ca, chúc anh thành công.”
Y nói nhanh như chớp, ngay cả thời gian để Trác Viêm đáp lời cũng không cho, chỉ giây lát sau, điện thoại đã cúp. Trác Viêm nhìn điện thoại di động bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: “Dám bắt anh chi tiền, đúng là …”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhìn lên trời… con đường theo đuổi vợ của Trác Viêm còn dài đằng đẵng…