Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 1005

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Đó thật ra là ông Lê!” Lam Ngọc Anh nhớ đến chuyện buổi trưa, vội nói với anh: “Ông Lê muốn nhận em làm cháu gái nuôi, muốn dựa vào Văn Nam để hỏi ý của em. Em cảm thấy ông Lê rất xem trọng em, cho nên em không bàn với anh mà đã đồng ý rồi!”

“Ừm, anh đồng ý!” Hoàng Trường Minh gật đầu, đương nhiên anh sẽ không ngăn cản chuyện có trẩm lợi ích không hề có hại này.

Còn có một chuyện nữa, anh nghe xong chắc chản sẽ giật mình!” Đôi mắt Lam Ngọc Anh mở to một chút, phấn khởi nói tiếp: “Phương Vũ thích Văn Nam!

Hơn nữa, bây giờ còn đang theo đuổi anh tai”

Hoàng Trường Minh nghe vậy, thật sự chưa từng nghĩ tới, anh hơi kinh ngạc.

“Thật không biết giữ hai người bọn họ có duyên phận gì không. Nếu thành thì tất cả đều vui vẻ!” Lam Ngọc Anh nói ra tiếng lòng, rồi ngửa mặt nhìn về phía anh: “Vừa rồi trong bữa tiệc, có phải anh cũng chưa động đũa?”

“Không thấy ngon miệng? Hoàng Trường Minh cong môi: “Còn em?”

“Em cũng giống anh đấy” Lam Ngọc Anh bĩu môi, oán trách anh: “Món ăn không đủ cay, cảm giác không có hương vị gì, nên không có khẩu vị”

Có lẽ vì giám đốc là người Bắc Ninh, nên đồ ăn đều tương đối thanh đạm, chua nam cay nữ. Từ sau khi mang thai, cô đặc biệt thích ăn cay. Khi ở nhà, thím Lý sẽ thường xuyên cho cô thêm chút ớt Lam Ngọc Anh nhìn đồng hồ, lập tức khẽ nói: “Đã mười phút rồi, không được, mau về nhanhI”

Cô nói xong, cúi người chọc chọc mu bàn tay của anh đang đặt trên bụng mình, ra hiệu anh lấy tay ra ngoài Hoàng Trường Minh lại cảm thấy không vui, bị cô đẩy nửa ngày anh mới chậm chạp lấy tay ra. Nhưng trước khi lấy ra, vẫn thuận tay sờ hai cái đế chiếm chút lợi ích.

Mặt Lam Ngọc Anh đỏ bừng, cùng anh một trước một sau đi ra khỏi phòng riêng Lần này Hoàng Trường Minh không ép buộc nữa, để cô bước từ từ đi về phía trước.

Bóng lưng dần dần đi xa, hai người cũng không để ý đến ở chỗ khúc quanh hành lang phía sau lưng, có hai người khi bọn họ đi vào phòng VIP thì đứng ở đó, trên mặt đều là kinh ngạc và hoảng sợ: “Triệu Vân, chúng ta cũng trở về đi thôi!”bg-ssp-{height:px}

Chị Lan nói xong, kéo tay Triệu Vân đang năm sấp trên tường, Hai người bọn họ cũng đi ra ngoài đi toilet, nhưng mà cũng là lấy cớ. Khi thấy Lam Ngọc Anh vừa mới đứng dậy ra khỏi phòng riêng, ngay sau đó Hoàng Trường Minh cũng cầm điện thoại đi theo ra ngoài. Triệu Vân cũng kéo chị Lan đang ăn gì đó đi ra ngoài Đây là lần đầu tiên hai người đi rình chuyện, thật không đàng hoàng.

Lúc này, bốn con mắt của hai người đều nhìn rõ ràng, Lam Ngọc Anh bị Hoàng Trường Minh kéo vào một căn phòng riêng trống rồng không người, ở suốt mười phút mới ra ngoài. Chẳng những thấy son môi trên miệng cô biến mất, mà còn nhìn thấy lúc đi ra cô chỉnh lại cổ áo…

Nghe chị Lan nói xong, hồi lâu sau Triệu Vân mới khẽ gật đầu: “Chị Lan, lúc này hai ta không nhìn lãm chứ?”

“Không có? Chị Lan nghiêm túc lắc đầu.

“Chị nói, có phải hai chúng ta đã đa nghỉ rồi, không chừng còn là hiểu lâm nữa. Hai người bọn họ chỉ là… Chỉ là…”

Triệu Vân nói xong lời cuối cùng, vốn không nói được nữa, cũng không tìm cớ giải vây cho bọn họ nữa Ai bảo cô và chị Lan lại tận mắt nhìn thấy chứ, hơn nữa một nam một nữ lại ở một mình trong không gian riêng tư, khóa cửa, còn có thế làm gì nữa? Điều này thật khó để mọi người không suy nghĩ!

“Chị Lan, sao lại như thế? Em cũng nghỉ ngờ có phải mắt mình có vấn đề không, chị Ngọc Anh cũng thật là, sao chị ấy có thế làm ra chuyện thế này được. Không phải trong bụng chị ấy có cục cưng rồi sao, còn có chồng chưa cưới nữa, sao có thể thông đồng làm bậy với tống giám đốc Minh chứ! Mọi người đều nói biết mặt không biết lòng, nhưng chuyện này quá sức tưởng tượng rồi, em không tiếp thu được!”

Gương mặt Triệu Vân trở nên buồn bã, có thể thấy cô thật sự không thế chấp nhận được.

“Nhưng chị cảm thấy Ngọc Anh không phải là người như thế!” Chị Lan suy nghĩ, kiên quyết lắc đâu, chậm chạp nói tiếp: “Mặc dù cô ấy vừa mới tới công ty, làm đồng nghiệp của chúng ta không bao lâu, nhưng chị cảm thấy mình sẽ không nhìn lâm. Cô ấy là người biết giữ sự trong sạch của mình, sẽ không làm chuyện quá đáng thể kia đâu. Hơn nữa tình thương của mẹ vĩ đại nhất, cô ấy đang mang thai, lúc rảnh rồi không chỉ nhắc đến đứa bé và chồng chưa cưới một lần. Chị tin cô ấy!”

Dù sao cũng là người lớn tuổi, gặp qua nhiều loại người, cô vẫn tin tưởng ánh mắt của mình không sai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio