Chương
“Đó chính là tống giám đốc Minh ép buộc cô ấy?” Triệu Văn nghe xong, lập tức hỏi Chị Lan nhíu mày, nghiêm túc phân tích: “Lần trước, ở trong toilet công ty, không phải em cũng nhìn thấy anh ta chủ động kéo Ngọc Anh đi vào sao?”
“Đúng đúng! Vừa rồi cũng như thế, chị Ngọc Anh còn tỏ vẻ không muốn nữal’ Triệu Vân liên tục gật đâu phụ họa.
‘Vừa rồi hai người ở khoảng cách xa, không biết tỉnh hình thật sự. Chỉ thấy từ phía sau, Hoàng Trường Minh kéo Lam Ngọc Anh nhiều lần, đều bị cô né tránh. Sau đó lại nằm vai cô kéo vào trong phòng VIF, cho nên đương nhiên là cho rằng cô không muốn.
“Tình cảm của chị Ngọc Anh và chồng chưa cưới của chị ấy rất tốt. Trước buổi liên hoan, không phải chúng ta đã từng nói chuyện qua sao, chị ấy nói chồng chưa cưới của mình đẹp trai hơn tổng giám đốc Minh nhiều. Không hề thua kém một chứt nào, có thế thấy được lập trường của chị ấy vẫn rất kiên định!
Mặc dù trong mắt người yêu sẽ hóa Tây Thi, nhưng sau khi Lam Ngọc Anh tự hỏi thì có một đáp án rất nghiêm túc, nói rõ trong lòng cô thật sự cũng nghĩ như thế, “Triệu Vân không hiểu: ‘Tổng giám đốc Minh có ý đồ gì thế? Ở Sài Gòn có nhiều người phụ nữ muốn ngủ với anh ấy như thế, sao anh ấy lại dây dưa với chị Ngọc Anh! Chẳng lẽ những người kia không hợp khẩu vị của anh ấy, anh ấy yêu thích người phụ nữ có thai?”
“Chuyện này cũng khó mà nói được…” Chị Lan không thể nào kết luận được.
“Nhất định là thế rồi! tổng giám đốc Minh nhìn trúng chị Ngọc Anh, muốn dùng quy tắc ngầm với chị ấy Sau đó lợi dụng thân phận và quyền lợi mà muốn ép chị ấy đi vào khuôn khổ!”
Bản thân Triệu Vân đã nhận định như thế, cô dậm chân: “Trời ạ, không nghĩ đến tống giám đốc Minh là loại người như thế! Thiệt thời cho em vẫn luôn coi anh ta là thần tượng của mình, cảm thấy anh ta như nam thần đó! Con mẹ nó! Quá đáng mà, những việc làm bẩn thỉu ở nơi công sở đều bị chúng ta nhìn thấy!
Chị Lan nghe cô ấy nói thế, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng hơn, không biết làm sao mà hỏi: ‘Vậy chuyện này phải giải quyết thế nào, muốn có lòng tốt nhắc nhở một chút hay là giả vờ như không biết chuyện gì c ‘Đối với chuyên này, chị Ngọc Anh cũng là người bị hại..”
Vẻ mặt của Triệu Vân trở nên nghiêm túc, trầm tư một lúc, mới do dự hỏi: “Chị Lan, nếu không thì chúng ta tìm tổng giám đốc Minh mà nói rõ luôn?”
Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh một trước một sau trở lại phòng riêng, Cô là người mới đến công ty làm việc, khi trở lại không được chú ý mất Nhưng khi Hoàng Trường Minh đi vào một lần nữa, cả bàn rất nhiều người đều đứng dậy, cô cũng vừa may thừa dịp ngồi trở lại vị trí cũ.
Hoàng Trường Minh cũng không lập tức trở về chỗ ngồi mà ngồi xuống, mà đi đến trước mặt nhân viên phục vụ dặn dò gì đó, sau đó mới đi trở về.bg-ssp-{height:px}
Lam Ngọc Anh cầm lấy đũa, bên ngoài Triệu Vân và chị Lan cũng lần lượt trở về, chia ra ngồi xuống hai bên cô.
Triệu Vân vừa vào cửa thì mắt đã nhìn cô chảm chäm, muốn nói lại thôi “Chị Ngọc Anh.”
Dường như đang muốn nói chuyện gì, nhưng bị ánh mắt chị Lan nhìn qua nên dừng lại “Sao thế?” Lam Ngọc Anh nhìn hai người hai bên, không hiểu mà hỏi.
“Không có chuyện gì cải!” Triệu Vân lắc đầu.
Chị Lan cười trả lời thay cô ấy: “Không sao cả, em ấy chỉ muốn nói em hãy ăn nhiều một chút”
Lam Ngọc Anh lại nhìn xung quanh lần nữa, luôn cảm thấy nét mặt của bọn họ không đúng, chẳng lẽ khi nãy cô và Hoàng Trường Minh gặp nhau đã đúng lúc bị hai người thấy được? Cũng không thể nào.
Cô gật đầu phối hợp căm đũa lên, nhưng đồ ăn trên bàn xoay không hợp khẩu vị của cô, nên cô chỉ gắp mấy cái tượng trưng.
Lúc này, cửa phòng riêng lại lần nữa bị gõ vang rồi đấy ra, một loạt nhân viên phục vụ bưng khay lần lượt đi tới. Phía trên bưng thức ăn màu đỏ rực, thịt bò sôi sục, canh huyết gà nấu với ớt đỏ, đầu cá kho tiêu, gà xào xả ớt đỏ cay nồng, Tổng giám đốc ngồi ở bàn chính cầm ly rượu đứng lên, phóng khoáng tuyên bố: “Vi có thể làm cho mọi người đều ăn được, tổng giám đốc Minh tăng thêm thức ăn cho mỗi bàn, nên mọi người hãy nâng ly kính tống giám đốc Minh một cái”
Bầu không khí lại lần nữa bùng lên Đối mặt với sự cảm ơn của mọi người, Hoàng Trường Minh chỉ ung dung bưng chén trà lên.