Chương
Hoàng Trường Minh đi đến trước mặt cô.
Vì dấu son trên áo sơ mi đập năm ngay đó, anh cúi đâu nhìn một cái, sau đó lông mày hơi nhu, nói với vẻ như do dự: “Ngọc Anh, tôi có chuyện muốn nói với em”
“Chuyện gỉ?” Lam Ngọc Anh không hiếu.
“Nếu nói tôi tìm phụ nữ bên ngoài sau lưng em, em tin không?” Hoàng Trường Minh cầm áo sơ mi từ tay cô qua, nhìn cô chăm chú hỏi Lam Ngọc Anh chớp chớp mắt, lắc đầu nói: “Không tin!”
“Không tin thật à?” Đôi mày vốn nhíu chặt của Hoàng Trường Minh nhướng lên thật cao.
Ngẩng mặt, đường nhìn trực tiếp đi thẳng vào trong đôi mắt sâu thảm trầm lắng đó, sâu như giếng cổ. Từ đầu đến cuối, trên mặt Lam Ngọc Anh không hề có bất cứ biểu hiện tức giận, không vui hay uất ức nào, thậm chí còn có chút “Không tin~” Cô văn lắc đầu, kéo dài âm et Cô đi lên một bước ôm lấy eo anh, dùng giọng điệu vô cùng kiêu ngạo mà ung dung, nói với vẻ không biết xấu hố: “Người anh muốn ngủ chỉ có một mình em, em biết!”
Hoàng Trường Minh từng nói với cô, đời này chỉ muốn ngủ với một người phụ nữ là cô, hơn nữa là lặp đi lặp lại Lam Ngọc Anh tin tưởng câu nói này của anh vô điều kiện.
‘Vừa nãy khi nhìn thấy vết son trên áo sơ mi, trong lòng cô không hề sinh nghĩ với anh, cảm thấy anh không thế nào làm thế. Bốn năm trước, không phải chuyện như vậy chưa từng xảy ra. Có một lần khi đi công tác Macao, cô cũng phát hiện một vết son trên áo sơ mi của anh.
Nhưng cuối cùng sự thật chứng minh cũng chỉ là một hiểu lâm, mà ngày hôm nay của bốn năm sau, đã trải qua bao nhiêu thăng trâm biến cố, cô lại càng tin tưởng tình cảm anh dành cho mình, Có lẽ người đàn ông khác sẽ không chống đỡ được cám dỗ bên ngoài, nhưng cô biết Hoàng Trường Minh của cô làm được.
Trong bốn năm mất trí nhớ, anh vẫn có thể giữ thân như ngọc không đụng tới Lê Tuyết Trinh một lần nào, huống hồ là hiện tại chứ?
Con đường một đời rất dài, nám tay kề vai đều không dễ dàng. Con đường tương lai có thể sẽ trải qua nhiều trắc trở hơn, nhưng lòng tin là thứ quan trọng nhất để duy trì tình cảm.
Cô tin anh, giống như anh tin cô vậy.
Yết hầu Hoàng Trường Minh khẽ động, anh đưa tay ôm cô vào lòng, cẩm đặt lên đỉnh đầu cô, trong đôi mắt có ảnh sáng lấp lánh nổi lên.
Lam Ngọc Anh kéo kéo áo sơ mi trong tay anh, tò mò hỏi: “Rốt cuộc vết son trên áo sơ mi này là thế nào?”bg-ssp-{height:px}
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Hoàng Trường Minh lập tức đen lại, giống như đã chịu ấm ức lớn bằng trời vậy, quăng ra một câu đầy tức giận: “Tôi bị người ta sàm số rồi!”
“Hả?” Lam Ngọc Anh ngây người ‘Sàm sỡ không phải là chỉ có phụ nữ mới bị thôi sao.
Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói với vẻ không vui cho lắm: “Hôm nay có một công ty hợp tác phái tới một vị khách hàng nữa, lúc đang họp đi ngang qua người tôi, cố ý trượt chân ngã, ngã vào lòng tôi!”
‘Lam Ngọc Anh nhíu mày.
“Tuy là tôi đã kịp thời tránh ra, nhưng áo sơ mi vẫn bị môi cô ta cọ phải, hơn nữa còn dính không ít mùi nước hoa! Tôi thấy cái áo sơ mi này cũng không cần nữa đâu!
‘ Hoàng Trường Minh trực tiếp ném cái áo sơ mi trong tay vào thùng rác một cách đầy bực dọc.
“Vị khách hàng nữ đó…” Lam Ngọc Anh hé miệng hỏi.
Hoàng Trường Minh lạnh lùng nói: “Tôi đuổi cô ta cút thẳng đi luôn rồi, đối công ty hợp tác!”
Ãc, đúng là vô tình mà!
Có điều Lam Ngọc Anh nghe xong lại không thế không thừa nhận, trong lòng cô vô cùng vui mừng, ngay cả đầu mày đuôi mắt cũng nhuốm lên nét cười.
Cô đưa tay lên, chạm vào gương mặt cương nghị góc cạnh rõ ràng của anh, vừa có chút kiêu ngạo lại có chút bất lực: “Ai kêu người đàn ông của em tốt như vậy, có sức hút như vậy chứ? Cứ luôn có rất nhiều người nối tiếp nhau muốn cướp anh đi khỏi tay em!”